Công việc trong tiệm rất nhiều, Vân Tinh Nam chỉ nghỉ được ba ngày, qua tết Đoan Ngọ, sáng sớm hôm sau, nàng lại phải rời nhà. Vào buổi tối, khi nàng đang định nói với Giải Ưu chuyện này thì chàng đã tắt đèn, sau đó cúi đầu cởi áo ngoài ra.
Giá cắm nến cách giường rất gần, nhưng hôm nay Giải Ưu lại thổi đèn trước rồi mới cởi áo, rõ ràng trước đây không giống vậy, Vân Tinh Nam đoán chàng làm như vậy có lẽ vì không muốn nàng thấy vết thương hồi sáng.
Đèn tắt, trong bóng đêm nàng thấy không rõ vẻ mặt của chàng.
Bóng tối là thời điểm tốt để phơi bày bản tính nguyên thủy của con người, không biết trong đêm đen tĩnh mịch này, một người vốn dịu ngoan như chàng có lộ ra vẻ mặt chán ghét hay đau khổ không?
Nếu là vậy thì thật khó chịu, nàng ghét bóng tối, vẫn luôn chán ghét.
Nghĩ tới hôm nay, nàng thật sự cảm thấy mất mặt muốn chết, tự nhiên khóc lóc, còn suýt bị bài vị rơi trúng. Dựa theo cách nói ở đây, một nữ nhân như nàng chẳng phải nên dỗ dành phu quân, giúp phu quân ngăn chặn những thương tổn sao?
Ấy vậy mà… nàng và Giải Ưu toàn ‘đi ngược đạo lí’ thôi. Lỡ chuyện này lộ ra ngoài, không biết những người trong thôn sẽ nghĩ thế nào nữa?
Cùng lắm là bị chê cười thôi mà!
Còn có mấy lời kì quái nàng nói hôm nay nữa, cái gì mà Giải Ưu ca ca chứ? Trời ạ, sao nàng có thể nói ra mấy lời như vậy? Hiện tại hình tượng mà nàng phải làm là một nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-vu-quy/1670476/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.