Có lẽ Vân gia ngày xưa cũng là một phú hộ, Vân Tinh Nam chỉ nhìn bài vị tinh xảo trước mặt mà đã có chút mê man.
Vợ chồng dì Vân vẫn hay phụ trách xử lý chuyện trong từ đường, Vân Tinh Nam vốn không quan tâm, nhưng Giải Ưu lại bận đến nỗi chân không chạm đất.
Loại đồ vật như bài vị Vân Tinh Nam không thấy nhiều, ở hiện đại đâu được mấy chỗ giữ lại tập tục này? Hồi ông nội còn sống, nàng thường được ông nội dẫn về quê gặp gia tộc, từ khi khai quốc cho tới bây giờ, đại gia tộc này không biết trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa (*),lúc ấy nàng thật sự bị chấn động bởi hơi thở cổ xưa và trang trọng trong từ đường.
(Ý nói là đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được)
Lúc đó nàng chỉ là một cô bé mà thôi, giờ đã qua lâu rồi, hiện tại tận mắt thấy chiếc bảng hiệu mang theo hơi thở trang nghiêm như trong trí nhớ ở thế giới xa lạ này, cô lại có chút sợ hãi.
Lễ cúng không xảy ra bất kì sai lầm gì, tuy Vân Tinh Nam chưa thấy qua cũng chưa từng làm chuyện này, nhưng tốt xấu gì cũng biết, không đến mức làm mọi việc hỏng bét. Đương nhiên là ngoại trừ nhóm lửa và nấu cơm.
Vân Tinh Nam khom lưng cúi đầu vái hai cái trước bài vị của mẹ Vân, lúc định vái cái thứ ba thì nhịn không được liếc nhìn Giải Ưu. Lúc này chàng không mặc bộ đồ vải đầy mụn vá nữa, mà thay bộ đồ mới mà dượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-vu-quy/1670475/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.