Nhìn chàng thêm một lát mới chợt nhớ tới cây trâm mình vừa mua ở trấn trên, Vân Tinh Nam vỗ đầu, gần như là nhảy dựng lên, sau đó vội vã chạy vào nhà chính.
Giải Ưu tựa hồ không phát hiện ra, cắt thịt xong liền lặng lẽ châm lửa, đợi cho nồi nóng đều mới bỏ hết mớ thịt vừa cắt nhỏ vào trong, xào cho đến khi màu trắng đục dần dần biến thành tóp mỡ, rồi vớt hết lên. Tiếp theo thật cẩn thận đổ dầu mỡ vào chiếc bình gốm đã rửa sạch trước đó, nồi sắt bóng loáng còn bốc hơi nghi ngút, chàng bỏ tiêu và ớt cắt lát vào trong —— chàng đã quen với thức ăn thanh đạm, thật sự không ăn cay được, nhưng nàng lại rất thích.
Sau khi bị ném xuống sông, khẩu vị của nàng cũng đột nhiên thay đổi, so với người dân trong làng, khẩu vị có hơi nặng. Từ khi phát hiện Thê Chủ thích ăn cay, toàn bộ đất trồng rau của Vân gia liền có thêm mấy cây ớt tiêu.
Chàng hơi cau mày, chịu đựng mùi khói và mùi ớt tiêu xộc thẳng vào mũi, lại không dám ho, sợ nàng sẽ chạy ra. Nàng đột nhiên thay đổi, không hiểu sao lại quan tâm chàng nhiều hơn, còn tự mình nấu cơm. Phải biết rằng, nữ tử tránh xa nhà bếp là đạo lý ai cũng biết, dù là nữ nô lệ rẻ tiền nhất cũng sẽ không ở phòng bếp của nam tử.
Vốn nghĩ nàng ghét chàng vì trưa không về nhà nấu cơm, lại không nghĩ rằng nàng chỉ nhìn nhằm chằm cây củi đang cháy dở, không trách cứ chàng về quá muộn, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-vu-quy/1670459/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.