Lúc này, chàng đột nhiên muốn gọi nàng lại, mới vừa há mồm trong đầu chợt hiện ra cảnh nàng cầm roi, hung hăng quất liên tục vào người mình, ngay cả chỗ kia cũng không bỏ qua, “Đúng là cái đồ gà không biết đẻ trứng, gả cho ta đã bao nhiêu năm? Khó khăn lắm mới có một đứa, bây giờ lại không giữ được, nam nhân vô dụng như ngươi, nên bị cho vào giỏ đá rồi thả xuống sông……”
Khuôn mặt vốn hơi đỏ lên của chàng nhanh chóng trắng bệch, hai chữ ấp ủ gần tháng trời cũng bị ép phải nuốt về, có lẽ là vẫn không cam lòng, chàng giật giật đôi môi mỏng khô nứt, trong mắt lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, sắc mặt bình thản bất biến kia cũng trở nên dịu dàng, chàng dùng môi ngữ nói, “Thê Chủ.”
Đương nhiên, nàng đi ở phía trước, một chữ cũng không thể nghe thấy.
Vân Tinh Nam mua chút thịt về ăn, nàng là người không thịt không vui, mỗi ngày phải đối mặt với bệnh nhân trầm cảm thậm chí có hơi cực đoan, trong lòng vẫn luôn lo âu.
Nói thật, bắt đầu từ tháng này, nàng thật sự cảm thấy rất khó chịu đựng, tuy Giải Ưu luôn nhường tất cả đồ ăn ngon cho nàng, nhưng nàng vẫn không thể thích ứng. Tục ngữ nói từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, đại khái chính là đạo lý như vậy.
Hình như Giải Ưu chưa làm thịt bao giờ, chàng nhìn chằm chằm miếng thịt heo tươi một hồi lâu, mới do dự mà cầm dao nhỏ lên. Vân Tinh Nam muốn hỗ trợ nhóm lửa, nhưng lại sợ gây thêm phiền phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-vu-quy/1670458/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.