Veronica chui vào trong chăn ngủ với cô. Nó rúc vào cổ cô, cái đầu nhỏ mềm mại cọ lên cằm cô. Cô ôm nó vào lòng, cảm giác dễ chịu vô cùng.
Bỗng con mèo rướn người lên, chiếc tai nhỏ vô tình chạm vào môi cô. Quệt qua một cái. Nhưng cô chợt giật mình. Có cảm giác quen quen… Cô bỗng trợn tròn mắt. Sao lại quen?
Sáng hôm sau, Bạch Thanh Nghị dậy sớm chuẩn bị đồ để đến trường làm thủ tục. Uông Thụy Liễu còn dậy sớm hơn. Bà vẫn như thường lệ nấu đồ ăn sáng cho anh.
“Cháu tự nấu được mà, dì không cần dậy sớm vậy đâu.”
“Dì mà không dậy nấu cho cháu thì cháu lại ăn linh tinh sao?”
“Cháu đâu ăn gì linh tinh.”
Uông Thụy Liễu chợt thấy Diệp Tư Duệ từ trên nhà đi xuống liền nói: “Thu Thu hôm nay dậy sớm vậy? Mau xuống ăn cùng Thanh Nghị đi.” Anh nhìn cô, nhưng cô lại nói: “Dạ thôi, để cháu ăn sau đi ạ.” Dứt lời, cô liền quay lại phòng. Uông Thụy Liễu thắc mắc: “Con bé này hôm nay sao thế nhỉ?” Anh không biết, chỉ nói: “Chắc sáng ra nên không có tâm trạng ăn uống đó. Lát nữa dì giúp cháu lấy đồ ăn sáng cho cô ấy nhé. Dì cũng ngồi vào ăn đi.”
Diệp Tư Duệ không chỉ không có tâm trạng ăn uống mà còn không có tâm trạng làm việc. Bạch Thanh Nghị đã xin nghỉ buổi sáng. Cô cũng xin phép nghỉ làm hôm nay, nhưng sau đó thì cô hối hận rồi.
Ở nhà không có việc gì ngoài đi lại trong phòng. Veronica lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-mang-den-ang-may-va-bau-troi/3375692/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.