Diệp Tư Duệ ra ngoài vứt rác, bỗng thấy có gì đó đang ẩn nấp sau thùng rác.
Trời đã muộn lắm rồi. Sẽ không phải là một sinh vật ngoài hành tinh kỳ lạ ẩn sau thùng rác chứ?
Bạch Thanh Nghị dọn dẹp bàn ăn trong nhà, đột nhiên thấy Diệp Tư Duệ chạy vào, nói giọng đầy gấp gáp : "Bạch Thanh Nghị! Mau ra ngoài với tôi đi!". Anh không hiểu, hỏi : "Hả? Ra ngoài làm gì?". Cô không đáp, chỉ kéo tay anh đi.
Bên ngoài chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt thắp sáng con ngõ tối. Chỉ còn một, hai nhà vẫn sáng đèn. Diệp Tư Duệ dẫn anh đến chỗ thùng rác, chỉ xuống mặt đất : "Nhìn đi!". Trên mặt đất đúng là có thứ gì đó! Đó là một cục đầy lông có một cái đuôi dài phe phẩy, và có hai con mắt sáng lấp lánh.
"Mèo sao?".
Diệp Tư Duệ buông tay anh, ngồi xuống đối diện con mèo, vuốt đầu nó. Con mèo mang bộ lông xám bị bết dính bẩn thỉu đang cúi đầu ăn mẩu thức ăn cô cho nó. Nó không sợ người lạ, hoặc có lẽ thiếu hơi người, vì vậy rất hào phóng để cô vuốt ve nó.
Anh ngồi xuống kế bên cô, nói : "Chắc là nó đi lạc, hoặc bị ai đó bỏ đi". Cô hỏi : "Vậy chúng ta nuôi nó được không?". Anh lưỡng lự. Anh không phải là người không thích động vật, cơ mà nếu nuôi thêm một con mèo thì sẽ phải chăm sóc nó, như vậy rất tốn thời gian. Vả lại, trong nhà con có Uông Thụy Liễu, vì vậy mấy chuyện này anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-mang-den-ang-may-va-bau-troi/3375634/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.