Diệp Tư Duệ vừa ăn cơm tối cùng anh xong liền lên phòng xem lại những bộ đồ ngày hôm nay mua.
Cô xem từng cái một, tỏ vẻ cực kỳ thích thú. Mắt nhìn của cô quả nhiên rất tốt, cực kỳ tốt!
Cô chợt khựng lại, quay sang nhìn chiếc váy trắng mà anh chọn ở cửa hàng, cầm nó lên. Chiếc váy cũng không có gì quá nổi bật, chỉ là có gì đó rất nhẹ nhàng lại tinh nghịch.
Càng nhìn nó, cô càng tức cô gái hôm nay mình gặp trong cửa hàng.
"Nhìn vậy mà bảo giống giẻ lau? Nhìn mặt cô giống giẻ lau hơn đó".
Cô lại quay sang nhìn, rồi mỉm cười cầm một chiếc áo khoác jean nam chạy ra ngoài.
Bạch Thanh Nghị ngồi vào bàn cầm bút vẽ. Lâu lắm rồi mới có ngày rảnh rỗi được cầm bút.
Chợt có tiếng gõ cửa. Đương nhiên không ai khác ngoài cô. Cô liền lên tiếng: "Tôi vào được không?". Anh định đáp lại nhưng bỗng thôi. Nếu đáp lại, anh phải đáp thế nào? Lẽ nào lại đuổi cô đi? Không được, như vậy hình như hơi quá đáng. Mời vào? Nam nữ bảy tuổi không được ngồi chung, cái này còn cần phải nói ý nghĩa?
Cũng không đến mức phức tạp vậy, chỉ là anh lại nhớ đến chuyện lần trước cô tự tiện vào phòng. Tóm lại, anh vẫn chưa biết nên đáp là cái gì cho phải.
Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ thêm thì cửa phòng đã mở ra. Diệp Tư Duệ ngó vào, nhìn thấy anh liền cười hi hi.
"Có chuyện gì thế?", anh nhíu mày. Cô nhẹ nhàng bước vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-mang-den-ang-may-va-bau-troi/2677923/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.