Cậu gọi điện cho Tần Thâm, bên kia dường như rất bận bịu, Tần Thâm hỏi cậu làm sao vậy.
Thạch Kha nghe được hắn đang rất bận: "Anh khi nào thì tan tầm?"
Tần Thâm lập tức trả lời: "Lúc nào cũng được."
Thạch Kha không nhịn được cười ra tiếng, nhưng không coi là thật: "Hai giờ được không?"
Tần Thâm cũng cười theo: "Chắc là có thể."
Thạch Kha báo địa điểm cho hắn, một quán ăn nhỏ gần trường học.
Tần Thâm nghe thấy lập tức run lên: "Em về trường?"
Thạch Kha ừ một tiếng, giọng dịu dàng: "Nghĩ tới rất nhiều chuyện trước đây."
Tần Thâm im lặng một lát: "Anh đi tìm em, chờ anh."
Hai giờ, Thạch Kha dự định ngồi ở đây một chút, chơi điện thoại, ngắm cảnh.
Cậu không nghĩ Tần Thâm sẽ đến nhanh như thế, hơn nữa không gọi điện cho hắn, hắn cũng biết cậu ở đâu mà tìm đến, tựa như tâm ý tương thông.
Cậu ngồi trên bậc thang, Tần Thâm đứng phía dưới, ngẩng đầu nhìn cậu.
Không hiểu sao, Thạch Kha có cảm giác dường như thời gian đã nghịch chuyển.
Giống như người đứng dưới kia, là Tần Thâm mười năm trước, mà cậu, cũng là cậu của quá khứ.
Cậu từng bước một đi xuống, như là cảm nhận được gì đó, Tần Thâm dang hai tay, tư thế như muốn đón lấy cậu.
Lúc chỉ còn vài bậc thang, Thạch Kha dừng lại: "Tần Thâm, anh biết em thích anh từ lúc nào không?"
Tần Thâm bỏ tay xuống, trầm mặc lắc đầu.
Thạch Kha lại hỏi: "Còn anh, anh là từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-khong-yeu-toi/2062177/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.