Cậu và Tần Thâm cuối năm mười hai, thường hay hôn nhau ở trong rừng cây nhỏ này, hai nam sinh tuổi nhỏ, lòng bàn tay đều ướt đẫm, sợ bị người phát hiện.
Rõ ràng cả hai đều rất ngốc, Thạch Kha thậm chí còn lén xem rất nhiều bộ phim tình cảm, cân nhắc bao nhiêu góc độ, động tác cùng thần thái.
Nhưng lúc thật sự chạm môi, nên làm gì đều không nhớ nổi.
Tần Thâm cũng không thành thục bao nhiêu so với cậu, rõ ràng chuyện quá mức hơn cũng làm rồi, nhưng lúc hôn nhau, bọn họ lại ngây ngô như thế.
Cẩn thận từng li từng tí một, lại như sợ đánh thức cái gì.
Cậu nhớ tới, trên bậc thang sân tập, cậu đã từng ôm một cái đàn ghi ta đệm đàn hát cho Tần Thâm.
Khi đó cậu vừa học được, muốn khoe khoang, cũng muốn phô diễn bản thân đa tài đa nghệ.
Cậu mạnh mẽ lôi kéo Tần Thâm vốn đang muốn ôn bài đi đến sân tập yên tĩnh không một bóng người.
Cách đó không xa, dãy phòng học còn thưa thớt ánh đèn.
Cậu bật đèn, đàn cho Tần Thâm bài thật sự yêu anh.
Tần Thâm vốn đang khó chịu cau mày, chờ cậu dùng giọng hát không quá thuần thục hát xong, khuôn mặt đã mang ý cười.
Hắn nói: "Cậu nếu như học tập cũng bỏ công sức như vậy, nhất định có thể đi thành phố B."
Thạch Kha tay đặt trên dây đàn run rẩy, lòng lại phấn chấn hẳn, hai mắt sáng lên: "Cậu muốn cậu và tôi đi thành phố B sao?"
Kỳ thực điều cậu muốn nói là, cậu xem tôi lớn lên trông cũng được, biết đánh bóng rổ, biết chơi ghi ta, trong lòng có cậu, còn nỗ lực học tập đuổi theo cậu, cậu quen tôi được không?
Nhưng rốt cục cậu lại không nói.
Không có dũng khí nói.
Gió xuân mang theo hương hoa, cậu nhìn đôi mắt Tần Thâm cũng lấp lánh như mắt cậu, đợi đến lúc cậu không thể kháng cự, đáp án khiến cậu lập tức bị đắm chìm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]