Thạch Kha mấy ngày nay đều ở nhà Lâm Sâm, cậu trở lại thu dọn đồ đạc, cũng không dự định chuyển về nhà Tần Thâm.
Lúc ở bệnh viện, Tần Thâm nắm tay cậu, bảo cậu trở về, cậu do dự.
Hai người bọn họ ầm ĩ đến thế này, đại bộ phận nguyên nhân đều bởi vì cả hai người đều có vấn đề.
Mười năm lâu như vậy, lại không thấy rõ trái tim của nhau.
Nếu như không cân nhắc kĩ càng mà tùy tiện hợp lại, lần này xem như giải quyết, lần sau lại nảy sinh nhiều vấn đề hơn.
Thạch Kha vẫn cảm thấy, hai người nên yên tĩnh tách ra một thời gian, cẩn thận ngẫm lại, để ý tâm tư sẽ tốt hơn.
Coi như muốn hợp lại, cũng nên bắt đầu lại từ đầu.
Bắt đầu của hai người bọn họ, thực sự không đẹp chút nào.
Tần Thâm nghe cậu nói xong, hỏi cậu: "Vậy, anh lại theo đuổi em một lần nữa."
Thạch Kha bật cười, trong nụ cười có chút khổ sở: "Anh đã từng theo đuổi em đâu?" Vẫn luôn là em quấn quýt lấy anh.
Có lẽ từ nụ cười của Thạch Kha cảm nhận được điều gì, Tần Thâm nói: "Vậy lần này, anh theo đuổi em, được không?"
Thạch Kha nói, được.
Cậu dự định về nhà, ông già sức khỏe không tốt, năm đó cậu oanh oanh liệt liệt bộc lộ, một chút cũng không kiêng kỵ người trong nhà.
Cha cậu ngã lần này, cậu đi thăm mới phát hiện cha già rồi, tóc mai đã lấm tấm bạc.
Cậu quyết định chuyển về nhà ở.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-khong-yeu-toi/2062166/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.