Tần Thâm thật lâu không trả lời, Thạch Kha cảm thấy lúng túng, cậu không biết làm thế nào lại cầm lấy quả táo đã cắt sẵn, cắn một cái.
Cắn vào miệng mới nhớ lại, chắc hẳn là giám đốc gọt, trong lòng nhất thời đau xót, hơi ghen tỵ.
Thực sự yên lặng quá lâu, cậu nghi hoặc ngẩng đầu, vẻ mặt Tần Thâm dọa cậu giật mình một cái.
Người này đôi mắt vô cùng đỏ, trông như sắp khóc, lại trông như cực kỳ uể oải, mắt tràn ngập tơ máu.
Tần Thâm đưa tay che mắt, giọng nói kỳ quái, tựa như muốn cười, lại tựa như thở dài, thất vọng vô cùng.
Giọng hắn kỳ lạ: "Em sao lại cảm thấy tôi thích cậu ấy?"
Thạch Kha bị hỏi ngược lại ngẩn ra, từ lúc học cao trung, cậu đã biết Tần Thâm thích Cao Huân, vì lẽ đó tiên nhập vi chủ.
Sau đó bọn họ có liên lạc, Tần Thâm cũng không chịu nói cho cậu biết.
Lúc Cao Huân kết hôn, ánh mắt Tần Thâm nhìn Cao Huân, các chi tiết nhỏ khác đều dẫn đến một chân tướng, cậu cho rằng Tần Thâm vẫn cứ tình cũ khó quên.
Tần Thâm cười khổ một phen: "Cũng phải, dù sao bao nhiêu năm nay, tôi cũng cho rằng em thích cậu ấy."
"Thạch Kha, tôi thật sự từng thích cậu ấy, nhưng việc đó đã sớm qua rồi."
Thân thể Thạch Kha khẽ run rẩy, những câu nói này, từ lâu cậu đã muốn nghe Tần Thâm nói, khổ sở, khó chịu... thời điểm khổ sở nhất, cậu cũng từng dùng những câu nói hiện tại của Tần Thâm để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ay-khong-yeu-toi/2062165/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.