Suốt năm năm Nhi làm vợ Mạnh, cô chưa bao giờ phải ghen tuông, ấy thế mà không ngờ có một nhân vật làm Nhi phải có chút hậm hực vì cảm giác Mạnh yêu nhân vật ấy hơn cô. Nhân vật ấy là ai?
Nguyễn Bảo Mi năm nay lên ba tuổi. Từ đầu tiên con bé biết nói, không phải là “mẹ”, không phải là “bà”, mà là “bố”. “Bố Mặn”, “bố Mặn”, con bé cứ chiêm chiếp cái mỏ xinh xẻo suốt ngày không ngớt làm Mạnh phải bỏ nguyên cả buổi tối để chơi cùng nó, thậm chí cả đêm khi nó đòi ôm bố ngủ. Con nhỏ ôm bố Mặn rồi thì chớ, nó lại còn không cho mẹ Nhi ôm bố Mặn của nó, thế mới ác. Mẹ Nhi đành phải ôm cục cưng em trai của Bảo Mi mà hậm hực. Thằng cu Duy Minh giống Mạnh như tạc, thôi cũng coi là an ủi cho mẹ Nhi. Tưởng vậy là êm chuyện, ai dè thằng bé từ nhỏ đã lầm lì, nó không cho mẹ nó ôm mà đòi ngủ một mình. Thế nên, Nhi đành nằm không nhìn hai bố con nhà kia ôm ấp nhau vậy. Như thế thử hỏi có bực không cơ chứ?
Bé Bảo Mi càng lớn càng xinh, có điều bé cũng giống bố hay chăng giống bà nội nó hệt như em trai, như vậy hẳn là ông Khôi bà Thủy của bé càng cưng bé, chỉ có người duy nhất có chút nhíu mày là Mạnh. Mạnh luôn mong có cô con gái giống Nhi, để anh được cưng chiều nựng nịu Bảo Nhi bé nhỏ. Cơ mà điều này cũng chẳng ảnh hưởng tí ti gì đến tình yêu cực to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-yeu-la-em/3386104/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.