Buổi sáng ngày thứ hai làm việc trôi qua êm ả, nhưng đối diện với ánh mắt vừa tha thiết, vừa lạnh lùng lại có chút oán giận kia, Nhi thực sự chưa quen. Nên là Nhi cũng cố gắng mà chăm chú vào màn hình máy tính của mình.
Lan Ngọc chắc chắn đủ nhạy cảm để nhìn ra ánh mắt đối diện kia, cô khẽ thì thào vào tai Nhi.
- Ngày xưa chị có đắc tội gì với hoàng tử không mà sao lão nhìn chị khiếp thế?
- Ơ… ờ… chắc ngày xưa chị nợ anh ấy tiền mà quên chưa trả Ngọc ạ.
- Có thật là nợ tiền không?
Ngọc cười gian xảo, nhưng cô cũng không nói gì nữa. Chẳng phải Mạnh đã có vợ sắp cưới rồi hay sao, cả công ty ai mà chẳng biết, bởi là trưa nào cô tiểu thư Ngọc Huệ ấy cũng vào công ty đưa tận tay cơm trưa cho Mạnh.
Trưa nay cũng vậy, đúng mười một giờ, tiểu thư Ngọc Huệ đã bước đến bàn Duy Mạnh.
Nhi cũng chú ý đến cô gái đứng đối diện. Cô ấy mặc một chiếc váy voan màu xanh, nhìn mỏng manh yếu ớt thật đó. Gương mặt cô gái khá xinh xẻo, dễ thương, làn da trắng xanh nổi cả gân máu. Công nhận, người như cô ấy dễ khiến nam giới động lòng muốn bảo vệ, Nhi thầm đánh giá một hồi. Rồi Nhi cúi xuống, không muốn nhìn đôi uyên ương kia chăm sóc nhau.
Mạnh quay lên nhìn gương mặt đỏ bừng của tiểu thư Ngọc Huệ, mỉm cười.
- Cảm ơn em, làm phiền em rồi.
- Có gì đâu… anh cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-yeu-la-em/3248715/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.