Chương trước
Chương sau
“Dì Lục.”
Lục Ngâm Thu dừng chân lại, đành phải lần nữa ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ương, chỉ thấy sắc mặt anh bình thường không nhìn ra vui buồn nhưng mặc dù là như vậy thì bà cũng không thể không cẩn thận trả lời anh, bà gật đầu “ừ” một tiếng.
Mặc dù lúc này ngoài mặt không gợn sóng không kinh sợ, nhưng chỉ có chính bà biết rõ trong lòng bà đã sớm sóng to gió lớn.
Thẩm Ương ngược lại không nói gì, chào hỏi bà xong thì đi thẳng về phía cửa, Lục Ngâm Thu thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, bà chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày như thế này. Nhưng còn chưa kịp thở phào xong thì Thẩm Ương đi đến cửa lại đột nhiên dừng chân lại.
“Dì Lục, giao hẹn của chúng ta chỉ có cháu một mực tuân thủ nó, nhưng dì tuyệt đối cũng đừng làm điều gì trái với ước hẹn.”
Lục Ngâm Thu bật mạnh đứng lên, bà nhìn bóng lưng của Thẩm Ương, lạnh lùng nói: “Cháu đang uy hiếp dì?”
“Cũng không đến mức là uy hiếp, cũng không hy vọng dì có thể giúp cháu cái gì, cũng chỉ hi vọng dì sẽ không đâm sau lưng cháu mà thôi. Cháu tôn trọng dì nhưng mà bao biện làm thay thế này thì cũng không tốt chút nào.” Lần này Thẩm Ương không chút do dự nào đi thẳng ra cửa.
Lục Ngâm Thu tức đến mặt mũi trắng bệch, bao biện làm thay, dùng thành ngữ này thật là tốt, đây là cảnh tình mà cũng là uy hiếp bà, mặc dù bà không thích anh nhưng chính bà cũng không rõ lắm rõ ràng Thẩm Ương đã lâu rồi không gặp bà, nhưng có lẽ chung sống nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên mà anh nói nặng lời với bà như vậy.
Bà vẫn luôn biết, đứa nhỏ này cũng không phải là người lương thiện gì nhưng vẫn luôn giữ điểm mấu chốt của mình, có lẽ lần này bà thật sự đã đụng đến anh. Lục Ngâm Thu cẩn thận nghĩ, nản lòng ngồi xuống.
Được rồi được rồi, hai ông cháu bọn họ đấu nhau thì mắc mớ gì đến bà, từ giờ trở đi bà liền tọa sơn quan hổ đấu là được rồi. Để bọn họ tùy ý đấu đi, dù sao trận đấu này cuối cùng cũng sẽ có một người thắng một người bại. Nhưng mà kỳ thật bà rất mong rằng Thẩm Ương có thể thắng, dù sao thì bà cũng bị chèn ép rất lâu rồi, nếu có người có thể áp chế nhuệ khí của ông ấy thì bà vẫn rất vui.
Ngay lúc Lục Ngâm Thu thất thần thì chợt nghe thấy tiếng Thẩm Phi Cảnh gọi bà.
“Mẹ.”
Lục Ngâm Thu nghiêng đầu nhìn sang thấy Thẩm Phi Cảnh mặt phức tạp từ trên lầu đi xuống, trái tim bà không khỏi “đương” một tiếng rơi từ trên cao xuống, cũng không biết cuộc nói chuyện lúc nãy bà và Thẩm Ương nó nghe được bao nhiêu, nhưng ngoài mặt bà vẫn bình tĩnh như cũ, nói: “Hôm nay thế mà dậy sớm thật.”
“Mẹ, anh con vừa nói như vậy là ý gì?”
Lục Ngâm Thu đánh bàn tính trong, hỏi: “Con đang nói cái gì?”
“Mẹ, mẹ còn giả bộ hồ đồ với con, con đều nghe được.”
Lục Ngâm Thu không đổi sắc mặt hỏi anh, “Nghe được cái gì?”
“Bao biện làm thay.”
“Cũng chỉ có bao biện làm thay?”
“Còn không phải sao, con vừa đi xuống liền nghe được anh ấy nói mẹ bao biện làm thay, có phải mẹ ở sau lưng chúng con đi tìm Khương Trân hay không?”
Lục Ngâm Thu trừng mắt, “Làm sao còn biết?” Mấy giây sau bà lại nhận ra không thích hợp, “Có phải con đã sớm biết chuyện của thằng bé và Khương Trân hay không? Hơn nữa còn biết trước ông nội con.”
Thẩm Phi Cảnh mím môi, biết mình nói lỡ lời, “Trước đừng nói những chuyện đó, con đang hỏi mẹ đâu, có phải mẹ đi tìm người ta hay không, hôm nay anh ấy tới đây là vì chuyện này?”
Lục Ngâm Thu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, liền nói, “Ừ, đúng vậy.”
Thẩm Phi Cảnh ngồi bên cạnh Lục Ngâm Thu, “Mẹ, dù sao anh con cũng không phải con ruột của mẹ, mẹ quản nhiều như vậy làm gì chứ?”
Nghe vậy Lục Ngâm Thu không khỏi liếc Thẩm Phi Cảnh một cái.
Thẩm Phi Cảnh nhìn bà, “Mẹ đừng liếc con, cho dù liếc con cũng phải nói, sau này mẹ đừng quản chuyện của anh ấy nữa, đấy cũng không phải là chuyện trong sự kiểm soát của chúng ta.”
Khó mà có được một lần Lục Ngâm Thu không phản bác anh, bà vỗ cái đầu xoăn của anh một cái, “Mẹ biết rồi, sau này mẹ sẽ mặc kệ. Con mau ăn sáng đi, mẹ đi lên lầu.”
“Vâng.”
Thẩm Phi Cảnh nhìn bà đi lên lầu, mà sau khi bà đi lên rồi anh thu mắt lại.
Ước định? Cái gì ước định có thể khiến cho người luôn tuân thủ lễ nghi như mẹ anh thất thố như vậy? Nói thật, anh còn cảm thấy rất hứng thú về chuyện này.
**
Thời gian trôi qua thật nhanh chỉ trong chớp mắt thôi mà đã sắp kết thúc một năm rồi. Cuối tháng mười hai, thành phố Lâm rốt cuộc có tuyết rơi.
Sau khi Khương Trân tỉnh lại liền chạy về phía cửa sổ, cô kéo màn cửa ra, từ cửa sổ lớn sát đất nhìn ra ngoài là thành phố bị tuyết trắng bao trùm, sương mù trắng ngần, trên bầu trời có những bông tuyết bay phấp phới.
Bởi vì vừa nãy Khương Trân vén chăn quá mạnh nên lúc cô chạy đến bên cửa sổ thì Thẩm Ương cũng đã tỉnh lại. Dù trong phòng ngủ có mở điều hòa thế nhưng người đứng bên cửa sổ cũng chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, mái tóc vừa đen vừa mượt mà xõa sau vai cũng không có vì mới ngủ dậy mà bù xù, mà vẫn giống tơ lụa như cũ, váy ngủ dài đến đầu gối lộ ra bắp chân trắng nõn cùng với mắt cá chân mảnh khảnh. Sau khi gặp được Khương Trân, Thẩm Ương khám phá ra rất nhiều đam mê nhỏ không muốn người biết của bản thân.
Ví dụ như tay khống, mắt cá chân khống, nhưng cũng không phải bất cứ bàn tay đẹp hay mắt cá chân đẹp nào anh cũng si mê mà chỉ đối với một mình cô mà thôi.
Anh cầm chăn đi qua chỗ cô, ngay lúc cô đang vui vẻ dán vào cửa sổ vui vẻ không thôi thì dùng chăn ôm cô vào trong ngực. Hormone nam tính mãnh liệt của anh phả vào mặt, cô thả lỏng cơ thể dựa vào ngực anh, người anh giống như một ngọn núi lửa vậy, dựa vào có thể ấm đến tận tim.
“Anh dậy rồi?”
“Em vén chăn mạnh như vậy anh có thể không tỉnh sao?”
Khương Trân cười, “Vậy lần sau em sẽ vén nhẹ nhàng.”
Thẩm Ương cũng cười, anh dựa cằm trên đỉnh đầu cô, “Thích tuyết sao?”
Khương Trân gật đầu, “Vâng, thích ạ.”
“Không thì chúng ta đi ném tuyết được không?”
Khương Trân xoay người lại, con ngươi phát sáng nhưng cũng chỉ ngắn ngủi mấy giây mà thôi, “Lỡ như chúng ta bị chụp thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Ương cúi đầu, anh nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói: “Trân Trân, chúng ta công khai đi.”
Khương Trân sửng sốt, lắp bắp nói: “Công… công khai?”
“Ừm, anh có rất nhiều chuyện muốn làm với em nhưng đồng thời cũng bị trói buộc, nếu như chúng ta công khai thì chúng ta có thể giống người bình thường mà quang minh chính đại nắm tay nhau, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau ra ngoài mua đồ ăn rồi cùng nhau về nhà, như vậy không tốt sao?”
Câu cuối cùng “không tốt sao” kia của Thẩm Ương làm cho Khương Trân vốn còn chưa muốn công khai lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cô cũng muốn như anh nói vậy. Nếu như bọn họ có thể không cần cố kỵ người khác, có thể quang minh chính đại ra ngoài với nhau, có thể đi làm bất cứ chuyện gì mình muốn.
“Trân Trân.” Thẩm Ương tiếp tục dụ dỗ cô.
Khương Trân cuối cùng bị Thẩm Ương thuyết phục, cô gật đầu đồng ý, “Được ạ.”
Thế là hai người rửa mặt xong cũng chỉ đeo một cái khẩu trang đơn giản rồi xuống dưới nghịch tuyết. Bởi vì đã chuẩn bị tốt cho việc công khai nên hai người chơi không chút kiêng kỵ nào.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, trên cổ là chiếc khăn quàng cổ màu đỏ càng làm cô nổi bật trong biển tuyết trắng mênh mông này. Thẩm Ương thấy cô chơi vui vẻ thì khóe môi anh cũng không khỏi cong lên.
Chuyện lần trước cũng đã trôi qua một đoạn thời gian, mà ngược lại trong khoảng thời gian này bên Thẩm gia cũng không có chút động tĩnh nào. Sự kiện kia giống như đã trôi qua rồi vậy, nhưng Thẩm Ương cũng không cảm thấy là nó trôi qua rồi, lão gia tử hiểu nhất là dĩ bất biến ứng vạn biến[1] , bây giờ nhìn ông yên lặng như vậy thì khẳng định ông kìm ném âm mưu to lớn nào đó.
[1] Dĩ bất biến ứng vạn biến: Nghĩa đen của “dĩ bất biến, ứng vạn biến” là lấy cái không thay đổi để đối phó với nhiều cái thay đổi. Nghĩa bóng là lấy sự kiên định, bình tĩnh chống lại vạn sự biến động.
Về phần là âm mưu gì thì bây giờ anh cũng không biết rõ, nhưng trong lòng anh lại mơ hồ có một dự cảm xấu. Anh luôn cảm thấy ông sẽ nói gì đấy với dì Khương, mặc dù bây giờ dì Khương đã khôi phục không tệ cũng có thể nói là so với trước kia thì như hai người khác nhau vậy, nhưng anh vẫn không tránh được mà lo lắng.
Bởi vậy anh đã sớm bảo Nghiêm Lộc chuẩn bị kỹ càng, cho dù ông có tung chiêu gì lợi hại hơn nữa thì anh cũng có đủ thủ đoạn mà áp xuống, giảm tổn thương xuống mức thấp nhất. Ông vẫn cho là anh chỉ kiếm sống ở cái giới giải trí này thôi sao?
Sau khi mẹ anh qua đời thì sau này dù có chuyện gì đi nữa anh cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Nếu không dựa vào chính mình thì cái gì anh cũng không có, bởi vì anh không có người sẽ làm ngọn núi cho anh dựa vào cả đời. Cũng chính vì vậy mà anh mới có tư bản dám nói chuyện như vậy với Thẩm Trọng Giả.
Đang mãi suy nghĩ thì điện thoại trong túi vang lên, anh nói với Khương Trân: “Anh nhận điện thoại một lát.”
“Được.”
“Alo?”
“Lão Thẩm, chuyện lần trước cậu nói tôi đã cân nhắc rồi, tôi không chấp nhận thu mua nhưng cậu có thể nhập cổ phần làm đại cổ đông.”
Khóe miệng Thẩm Ương cong lên, “Được, không thành vấn đề.”
“Thật sự không nghĩ đến, tôi làm ông chủ của cậu nhiều năm như vậy ai có thể nghĩ đến có một ngày cậu lại trở thành ông chủ của tôi chứ?”
Thẩm Ương cười một tiếng, “Được rồi, hai ngày chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm mới có thể bàn kế hoạch tiếp theo được.”
“Kế hoạch? Cậu còn có cái kế hoạch gì?”
“Không phải chứ? Cậu cảm thấy chúng ta chỉ phòng thủ một khối này thì chúng ta có thể đánh ra trò được sao? Hơn nữa công ty chúng ta quá ít lưu lượng, cái tôi cần chính là lưu lượng có thực lực chứ không phải là chỉ cố làm ra vẻ lưu lượng.”
Bên kia trầm mặc một lát rồi nói: “Ghê gớm nha lão Thẩm, xem ra chúng ta phải nghiêm túc nghiên cứu mới được. Cậu định thời gian đi rồi báo cho tôi là được.”
“Được.”
Thẩm Ương vừa cúp điện thoại thì một quả cầu tuyết bay thẳng về phía anh, anh ngẩng đầu nhìn qua thì thấy kẻ đầu tiêu đang cười đến không tim không phổi nhìn anh. Anh nhét điện thoại vào trong túi rồi sải bước đi về phía cô.
Hai người chơi cho tới trưa, lúc ra khỏi nhà thì cả người khô ráo lúc đi lên thì quần áo đã ướt hết rồi.
Khương Trân bị Thẩm Ương cưỡng ép đẩy vào phòng tắm tắm rửa, mà anh cũng thay quần áo xong đi vào phòng bếp nấu canh gừng, chờ nấu canh gừng xong anh đi cũng đi vào phòng tắm, lúc anh đi vào thì Khương Trân đang đứng dưới phòng tắm.
Trong phòng tắm sương mù mờ mịt, thân hình mỹ lệ như ẩn như hiện trong sương mù, Khương Trân cảm giác được Thẩm Ương đi vào, cô mở to mắt lại không nghĩ đến nước nóng sẽ làm rát mắt.
Thẩm Ương cởi quần áo xong đi về phía cô, cũng là hai thân thể nóng bỏng mềm mại và cứng rắn va chạm vào nhau. Khương Trân dựa vào vách tường cả người kịch liệt run rẩy, trong đầu là một mảng trắng xóa, nghĩ đến hành động của mình cô nắm chặt tóc anh.
“Không…. Em từ bỏ. Anh mau đi lên.”
Thẩm Ương ấn chặt chân mảnh khảnh của, qua trận này thì anh mới đi lên, anh muốn hôn cô nhưng Khương Trân lại bịt miệng lại.
“Không muốn.” Cô lắc đầu từ chối, đôi mắt hồng hồng trong mắt còn có nước mắt. Anh gỡ tay cô xuống nắm trong tay mình, môi mỏng hôn vành tai cô, “Em đây là ghét bỏ anh hay vẫn là vứt vỏ chính mình?”
Mặt Khương Trân càng thêm đỏ, bây giờ bắp đùi cô vẫn mềm nhũn, vừa xót vừa mềm, không nhịn mà xấu hổ, thế mà bây giờ anh còn nói như vậy. Thế là cô nói cũng không nói mà nhấn mở vòi sen, nước ấm từ trong vòi sen chảy ra, cô dùng tay xoa miệng anh.
“Rửa miệng, rửa miệng.”
Bởi vì hành động này của Khương Trân mà Thẩm Ương bật cười thật to, anh cưỡng ép ôm cô vào trong ngực lại “làm” một lần nữa rồi mới buông tha cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.