Việc Chung Dũng ra đi đi nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, cuộc điều tra Hán Đông phải tạm dừng lại, cho dù Trịnh Cường có bướng bỉnh đến đâu thì chú ấy cũng không muốn lấy mạng sống của mọi người ra để đùa giỡn.
Khi họ rời đi, người đại diện của các quan chức Hán Đông đã tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi các thành viên đoàn thanh tra, tất cả mọi người đều là những diễn viên kiệt xuất, ai cũng nói nói cười cười cực kỳ vui vẻ, thân thiết với nhau như anh em cùng chung một nhà.
Lần trở về này tôi đã mua vé máy bay; sau khi làm thủ tục hải quan, Trịnh Cường hỏi tôi có muốn hút thuốc không, chắc đã mấy năm rồi tôi không còn hút thuốc nữa, nhưng áp lực của mấy ngày hôm nay quá lớn đối với tôi, thế nên tôi bèn gật gật đầu rồi đi cùng chú ấy qua khu vực hút thuốc.
Sau khi vào khu vực hút thuốc, Trịnh Cường tự mình châm một điếu, nhưng hoàn toàn không có ý định cho tôi ít lửa; tôi cũng không để ý lắm, chỉ đứng bên cạnh nhìn chú ấy hút thuốc.
Chú ấy hút xong điếu thuốc, đè mẩu thuốc vào gạt tàn rồi ngước mắt lên quan sát tôi.
Tôi mặc kệ chú ấy quan sát mình, nhưng khoảnh khắc tôi bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của chú ấy, gần như tôi đã hiểu ngay lập tức những lời ông ta còn chưa nói.
“Trần Hòa Bình, tôi muốn mạo hiểm một phen. Cậu có thể lựa chọn đi cùng tôi, cũng có thể lựa chọn không đi cùng tôi.”
“Cháu đi với chú.” Tôi trả lời ông ta mà chẳng cần nghĩ ngợi.
“Cậu còn không biết tôi muốn nhờ cậu làm cái gì, có lẽ việc đó sẽ giết chết cậu đấy.”
“Chú Trịnh, cháu không muốn làm lính đào ngũ.”
Trịnh Cường không nói, chỉ vỗ vai tôi: “Tôi cho cậu mượn ba mươi ngàn tệ, cậu mua thêm bảo hiểm cho bản thân đi.”
“Chú nói chuyện hay quá đấy chú ạ.”
Dù là nói như vậy nhưng tôi vẫn mua thêm một hợp đồng bảo hiểm, đương nhiên, chỗ người thụ hưởng vẫn viết tên của Trương Thần.
Tôi và Trịnh Cường mua quần áo mới bằng tiền mặt trong cửa hàng ở sân bay, vào nhà vệ sinh thay đồ, sau đó rời sân bay bằng một phương pháp đặc biệt; chúng tôi leo lên một chiếc ô tô màu đen rồi đi thẳng đến một khách sạn cách đây khá xa.
Khả năng phản trinh sát của Trịnh Cường đã được phát huy tối đa trong cuộc hành trình này, khi chúng tôi đến đích, lúc tôi bước chân vào một căn phòng nhỏ bé chật chội thì tôi mới biết Trịnh Cường vốn dĩ là một cảnh sát hình sự, sau đó vì chú ấy bị thương, thay vì lui về tuyến hai như những người khác thì chú ấy lại chọn dấn thân vào con đường của đoàn thanh tra.
Trong phòng khách sạn không có nước nóng, thậm chí còn không có cả ấm đun nước, tôi đành phải xuống nhà của chủ khách sạn để lấy nước nóng. Tôi cầm hai cái ấm rỗng lên, đun hai ấm nước sôi, sau đó pha hai chậu nước nóng cho tôi và chú Trịnh rửa chân.
Hai chúng tôi ngâm chân trong chậu nước, giờ đây chú Trịnh mới chịu giải thích ngắn gọn những suy nghĩ của mình cho tôi nghe.
Nếu tất cả chúng tôi cùng nhau rời đi vào lúc này, sau khi xử lý đám tang của Chung Dũng, bằng chứng về sự tham nhũng ở Hán Đông cũng sẽ bị xóa sạch hoàn toàn.
Nhưng nếu như tất cả các thành viên đều ở lại đây, toàn bộ chúng tôi đều sẽ trở thành một mục tiêu lớn, việc đó sẽ gây ra mối đe dọa cực lớn cho sự an toàn của mỗi thành viên trong nhóm.
Chú Trịnh không muốn rời đi như vậy, tinh thần trách nhiệm và lương tâm mách bảo chú ấy nhất định phải ở lại tiếp tục điều tra, nhưng đương nhiên lý do quan trọng hơn chính là chú ấy đã nhận được một đoạn tin ngắn vào đúng cái đêm Chung Dũng qua đời.
Nội dung tin ngắn đó là về một địa chỉ và một cái tên, đoạn tin đó nói với chú ấy là đêm nay chú ấy phải đi đến chỗ kia một mình, nơi ấy có bằng chứng quan trọng về vụ án tham nhũng ở Hán Đông.
Sau hàng loạt sự việc xảy ra trước đó, chú Trịnh đã mất lòng tin vào người dân địa phương, chú ấy không đủ can đảm để đi một mình nhưng nếu như có người tiếp viện cho chú ấy thì sẽ tốt hơn nhiều.
Về phần tại sao tôi được chọn, ngoại trừ việc tôi còn trẻ và dễ che giấu, còn có một lý do không nói ra nữa đó là - tôi là người ít vướng bận nhất, còn những tổ viên khác trên thì có già dưới lại có trẻ.
Chú Trịnh thẳng thắn nói với tôi tất cả những gì chú ấy có thể nói thật, còn nói là tôi có thể từ chối nhiệm vụ này bất cứ lúc nào và được quyền chọn rời đi; tôi suy nghĩ kỹ, quyết định ở lại và đề xuất với Trịnh Cường rằng chính tôi sẽ là người đến địa điểm được chỉ định để thu thập bằng chứng, còn Trịnh Cường sẽ là người đến tiếp viện.
Trịnh Cường nhìn chằm chằm tôi ba giây: “Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, rất có khả năng cậu sẽ bị mất mạng.”
“Nếu nguy hiểm như vậy, đương nhiên là phải để cho một người trẻ tuổi như cháu tới làm. Chú Trịnh, cháu trai của chú đang chờ chú về, chú cứ giao việc này lại cho cháu đi ạ.”
“Nói vớ va vớ vẩn.” Trịnh Cường không tiếp nhận lòng tốt của tôi, chú ấy từ chối rất dứt khoát: “Tôi mời cậu qua đây làm người tiếp ứng đã là rất nguy hiểm rồi, cậu lại còn là người mới, cái loại công việc này không thể để cho cậu làm được.”
“Chú, người ở độ tuổi của chú thật sự rất dễ khiến đối phương cảnh giác. Hơn nữa, hầu như những người ở Hàn Đông không hề thấy mặt cháu, cháu đi sẽ an toàn hơn so với chú.” Tôi nói lý với chú ấy, cuối cùng mới tung ra đòn sát thủ: “Trong tin nhắn đó, có phải là nó cũng đề nghị là phải để một người trẻ tuổi đi đến nơi đấy không ạ? Cháu mới không tin vào cái chuyện quỷ gì mà người ít vướng bận như chú mới nói khi nãy đâu.”
Trịnh Cường không phản bác ngay, tôi biết điều đó, tôi đoán đúng.
Trong tin ngắn được gửi đến ngày hôm đó là bảo để cho một chàng trai trẻ đi làm, nhưng chàng trai mà Trịnh Cường có thể tin tưởng trong thời gian ngắn chỉ có mỗi một mình tôi; chú ấy hẳn là nên để tôi lại, xong lại tạm thời hối hận, không muốn tự mình đưa tôi vào chỗ nguy hiểm nên mới có chuyện chú ấy đích thân đi làm, còn tôi làm người nghe lệnh vào tiếp viện.
Trịnh Cường nặng nề thở dài một hơi, cuối cùng trách cứ vẫn chiếm ưu thế ở trong lòng, chú ấy nói: “Chuyện này là do tôi có lỗi với cậu.”
“Vì nước vì dân, không có gì là không thể từ bỏ; đừng nói là mạo hiểm, cho dù có phải khiến cháu trực tiếp đi tìm cái chết, chỉ cần đáng giá thì không có chuyện cháu từ chối.”
“Trần Hòa Bình.” Trịnh Cường mím môi, một lúc sau mới nói một câu: “Bất cứ lúc nào cũng có thể hối hận.”
“Cháu sẽ không hối hận.”
Thời gian rất eo hẹp, Trịnh Cường không biết từ đâu mà tìm được một bộ áo chống đạn; sau khi mặc vào, tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng, khoác thêm một chiếc áo khoác đệm mỏng bên ngoài, cả người như phình ra hơn hai vòng. Trịnh Cường chụp cho tôi một bức ảnh và nói: “Bây giờ tôi không thể đăng nó, nhưng khi nào cậu quay lại, tôi có thể đăng bức ảnh này trên vòng bạn bè, trông nó rất đẹp đấy.”
Tôi không nhìn thấy bức ảnh đó, nhưng tôi nhắm mắt lại và nghĩ, chắc nó xấu lắm.
Trời tối rất nhanh, buổi chiều tôi bàn với Trịnh Cường về việc thuê một chiếc ô tô, anh trai giao xe kiểm tra kỹ bằng lái xe của tôi, sau khi ước hẹn xong vào đúng giờ này ngày mai sẽ đến lấy xe, tôi lên xe và dạo quanh một vòng rồi mới xuống xe.
Tôi đang lái xe, chú Trịnh ngồi sau tôi, tôi mở phần mềm dẫn đường để định hướng hướng đi trong một thành phố xa lạ, trông chúng tôi không giống như đi công tác mà lại giống như đang đi du lịch.
Tôi không khỏi nghĩ đến Trương Thần, nhiều ngày trong quá khứ tôi đều lái xe chở hắn đi như vậy, hắn vừa ngồi sau tôi vừa hút thuốc lá, thi thoảng chúng tôi sẽ nói chuyện với nhau.
Bạn trai của hắn, cái người đã qua đời trong vụ tai nạn xe hơi ngày đó thực ra là một thế hệ thứ hai của phái quan chức chính phái, sự kết hợp của hai người họ có thể được coi là một “cuộc hôn nhân chính trị”. Khi tôi biết bọn họ đang quen nhau là lúc tôi và Trương Thần đã duy trì mối quan hệ bạn tình được hơn một năm, sự thôi thúc ban đầu đối với ham muốn xác thịt về cơ bản đã lắng xuống, khi ở chung cũng không có quá nhiều sự hài hòa.
Hồi đó, cả hai chúng tôi hãy còn trẻ tuổi, hơn nữa tôi còn luôn phải lái xe đi nắm đầu lôi Trương Thần ra khỏi những lần hắn thác loạn khác nhau, vì vậy tôi đã thường xuyên có những cuộc cãi vã với hắn, cãi cọ kiểu gì rồi lại biến thành đánh nhau.
Vài năm sau khi tôi quay đầu nhìn lại chính mình năm đó, tôi chỉ cảm thấy quá đỗi nhục nhã, nhục nhã đến có chút đáng thương; dù sao thì người từng giẫm vào vết bùn nhơ đó cũng chính là bản thân tôi.
Ngày lễ tình nhân năm ấy, khi tôi đang làm thêm giờ ở công ty, Trương Thần gọi tôi ra ngoài cùng hắn đi chơi lễ. Tôi nói với hắn qua điện thoại là tôi thật sự không thể ra ngoài với hắn được, hắn bèn dứt khoát cúp máy.
Lúc tôi tăng ca xong cũng đã là mười giờ tối, tôi xoa xoa tay, khi tôi chậm rãi bước ra khỏi đơn vị thì chuông điện thoại reo lên.
Không khí bên kia rất ồn ào, giọng Trương Thần tràn đầy men say nói với tôi: “Trần Hòa Bình, cậu mau tới đón tôi đi, nếu như cậu không tới đón tôi… Tôi sẽ phải ăn ngủ đầu đường xó chợ.”
Gió lạnh thổi qua trán làm đầu óc tôi nhức nhối, tôi hít một hơi thật sâu rồi hỏi hắn: “Giờ cậu đang ở đâu, hay là giờ cậu đưa điện thoại cho người khác rồi bảo người ta nói địa chỉ cho tôi được không?”
Hắn chỉ nhỏ giọng cười cười, cười được một lúc hắn mới báo tên quán bar, nói xong bèn cúp điện thoại. Tôi dùng điện thoại di động tra địa chỉ quán bar trong gió lạnh, tàu điện ngầm còn lâu nữa mới đến, tôi lo hắn sẽ gặp chuyện không may, không thể chờ đợi thêm nữa, tôi quyết định gọi xe taxi chạy qua đó.(App TƳT)
Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ như in đồng hồ báo số liên tục làm mới, cuối cùng xe dừng lại, và con số dừng ở con số hai trăm năm mươi, không hơn không kém.
Tôi thật sự như một thằng ngốc, lúc tôi xuống xe đi vào trong quán bar còn trả phí vào cửa những ba trăm nhân dân tệ. Tôi hỏi lễ tân về căn phòng nơi Trương Thần đang ngồi, người phục vụ cẩn thận kiểm tra thông tin của tôi, lại gọi một cuộc điện thoại nội bộ để xác nhận, sau khi cúp điện thoại bèn dẫn tôi đi qua đó.
Sau khi đi theo nhân viên đi qua lại nhiều vòng, cuối cùng anh ta cũng đứng lại, chỉ chỉ vào căn phòng ở tít trong cùng: “Ngài vào đi ạ.”
Tôi cảm ơn anh ta, cũng chẳng có gì đáng sợ, tôi dứt khoát vặn nắm cửa rồi đẩy cửa bước vào.
Điều đầu tiên lọt vào trong tầm mắt tôi chính là một cột sống xinh đẹp và một bờ mông mềm mại, bàn tay đặt trên cái mông đó rất quen mắt, đôi chân được cái mông đó ngồi lên trông cũng vô cùng quen thuộc; khi tôi bước từng bước tiến vào phòng thì tôi đã được nhìn thấy khuôn mặt hơi say của Trương Thần.
Hắn nói: “Trần Hòa Bình, cuối cùng thì cậu cũng tới đây rồi.”
Nếu là tôi của vài năm sau, tôi sẽ đứng ở ngoài cửa và hút một điếu thuốc để chờ bọn họ làm việc xong rồi mặc quần áo vào; còn nếu là tôi của hiện tại, tôi sẽ quay người bỏ đi mà chẳng nói một lời.
Nhưng lúc đó tôi đã làm việc rất có lỗi với chính bản thân mình, tôi đi tới, vỗ vỗ vai tên đàn ông đang trần như nhộng kia: “Người anh em, đứng lên đi, tôi có việc cần phải tìm đến người đàn ông nằm bên dưới cậu.”
Người đàn ông kia quay đầu lại nhìn tôi, anh ta rất đẹp trai, anh ta nói với tôi: “Anh không giống với những người đã đến đây trước đây.”
Nói xong, anh ta chậm rãi nâng eo lên, buông tha cho hai lạng thịt của Trương Thần, sau đó anh ta ngã người lên sô – pha, cười nhìn tôi.
Trương Thần cũng cười nhìn tôi, nhưng hắn chẳng nói câu gì, tôi cũng không cần hắn nói, bắt đầu nắm lấy cổ áo khoác của hắn, dứt khoát kéo hắn vào nhà vệ sinh.
Hắn mơ hồ lẩm bẩm vài câu, tôi nghe không rõ cũng không muốn nghe, mở cửa ra rồi trực tiếp ấn đầu hắn vào bồn rửa mặt, lý trí còn lại của tôi khiến tôi đổi nước thành nước ấm thay vì nước lạnh.
Trương Thần giãy giụa một lúc rồi dừng lại, hắn bị sặc nên đã uống vài ngụm nước, nói: “Trần Hòa Bình, cậu dựa vào đâu mà đòi quản tôi?”
Lời nói của hắn chắc như đinh đóng cột, nhưng tôi dựa vào đâu mà đòi quản hắn nhỉ, tôi cũng đâu phải bạn trai hắn.
Tôi tắt vòi nước, buông tay đang nắm tóc hắn ra, hắn loạng chà loạng choạng ngẩng đầu lên, đứng thẳng người rồi nhìn thẳng vào tôi.
“Trần Hòa Bình, cậu thích tôi à?”
Tôi giật giật khóe miệng, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt: “Hôm nay chẳng phải ngày cá tháng tư, cậu nói đùa gì với tôi thế?”
Hắn lui về phía sau mấy bước, dựa vào tường, giọt nước nhỏ từ trên tóc hắn xuống: “Cậu không chịu trải qua lễ tình nhân cùng với tôi, thế nên tôi bèn đi ra ngoài vui chơi một mình vậy.”
“Vậy cậu tiếp tục vui vẻ đi, tôi về đây.” Tôi quay người bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa là tôi đã thẳng thắn tắt nguồn điện thoại, cả đêm cũng không thèm để ý đến Trương Thần nữa.
Kể từ ngày hôm đó, Trương Thần luôn kiếm chuyện gây gổ với tôi, hở ra một cái là lại chạy đến quán bar, sau đó hắn sẽ quan hệ tình dục với Paul khi hắn nốc rượu đến nỗi say bí tỉ. Lúc đầu tôi còn chạy qua đó, nắm đầu hắn rồi nhấn đầu hắn vào trong nước, nhưng về sau tôi cũng lười chẳng thèm đi nữa.
Tôi không thể nhớ ai là người bắt đầu chiến tranh lạnh đó trước, nhưng tôi nhớ là Trương Thần đã đăng một bức ảnh của một người đàn ông lên vòng bạn bè cùng với một dòng chữ: “Bạn trai của tôi đó, cậu ấy có đẹp không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]