Vì vậy, ngày hôm sau, tôi bèn chạy ngược chạy xuôi theo chân chú ấy, hồ sơ được dùng quan hệ để niêm phong lại và đẩy thẳng tới khu vực cơ mật, các khía cạnh của lý lịch cũng được sàng lọc lại một lần; thậm chí ngay cả lịch sử cuộc gọi gần đây cũng được ghi chép lại. Trịnh Cường hỏi quan hệ giữa tôi và Trương Thần là như thế nào, tôi nghĩ nghĩ rồi trả lời một câu: “Một người bạn đang cãi nhau với tôi.”
Chúng tôi đã từng là bạn bè, bây giờ cãi cọ ầm ĩ, tôi thấy cái hình dung này là thích hợp nhất.
Thủ tục đều đã làm gần xong xuôi hết rồi, Trịnh Cường chuyển khoản trước cho tôi ba ngàn nhân dân tệ, tôi hỏi chú ấy xem đây là tiền gì, chú ấy nói đây là tiền mua bảo hiểm; tôi vô cùng kinh ngạc mà liếc mắt nhìn chú ấy một cái. Chú ấy vẫn cười như phật Di Lặc như trước: “Nhà nước có bảo hiểm của nhà nước, còn đây là số tiền được đặc biệt phê duyệt mỗi năm một lần để cậu có thể mua thêm bảo hiểm thương mại ở bên ngoài; hệ số rủi ro khi chúng ta làm cái ngành nghề này là rất cao, cậu mua nhiều bảo hiểm chút nào thì tôi thấy yên tâm hơn chút đấy.”
Tôi không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy là bản thân đã trót leo lên thuyền giặc, mặc dù tôi đã lên rồi nhưng tạm thời thì tôi cũng không thấy hối hận và muốn rút lui.
Tùy tiện tìm một ứng dụng bảo hiểm trên mạng chuyên môn phụ trách về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-cua-toi-tro-thanh-thang-toi/3473958/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.