Chương trước
Chương sau
“Cuộc sống trôi luôn qua một cách tỉnh táo như vậy thì cũng mệt lắm đấy, Trần Hòa Bình.”

“Còn hơn là lúc còn trẻ mê muội, khi về già lại phải hối hận về việc mình đã làm.”

Trương Thần không nói nữa mà thành thật nằm trên giường ngủ thiếp đi. Tôi cũng muốn lên giường ngủ, nhưng phía dưới của tôi đã cứng lên rồi; thế nên tôi chỉ có thể xuống giường rồi đi vào trong phòng tắm, mở vòi hoa sen và để cho dòng nước ấm gột rửa cơ thể này. Tay phải của tôi chầm chậm vuốt ve dương vật, đầu óc tôi không nghĩ ngợi đến điều gì cả; có lẽ là do tâm trạng nên tôi đã bắn ra rất nhanh. Tôi bóp sữa tắm ra rồi vuốt ở dưới một lượt, sau đó xả sạch.

Tôi quay lại phòng, xốc chăn lên, leo lên giường. Trương Thần đang nằm trên giường, nhưng hắn lại chống cằm lên, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Trần Hòa Bình, làm một phát đi?”

Tôi liếc mắt nhìn hắn: “Cậu lên cơn à?”

“Một lần thôi, sau đó tôi sẽ cho cậu yên tĩnh vài ngày.”

“Không muốn làm, không cứng lên nổi.”

“Tôi tuốt cho cậu.”

Hắn vừa nói vừa đưa tay sờ xuống phía dưới của tôi một cách cực kỳ tự nhiên.

“Bốp!”

Tôi gạt tay hắn ra, nhưng do tôi không khống chế được sức lực của mình mà đã làm phát ra một âm thanh giòn tan. Hắn giơ tay lên, để cho tôi nhìn vết đỏ trên mu bàn tay hắn rồi nở một nụ cười lạnh lùng: “Cậu không cho tôi sờ?”

Yết hầu của tôi nhấp nhô lên xuống, tôi không muốn nói chuyện với hắn.

Hắn giống như một con rắn lạnh lẽo đè lên cơ thể tôi lần nữa, khiến cho tôi không thể thở nổi. Tôi giơ tay lên định đẩy hắn ra nhưng hắn lại nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo: “Tôi khuyên cậu đừng làm tôi tức giận, năm sau cậu vẫn muốn đi làm, đúng không?”

“Trương Thần, tôi cũng không có mắc nợ gì cậu.”

Tôi nằm trên tấm nệm êm ái nhưng lại như đang nằm trong băng tuyết. Trương Thần trở nên mờ nhạt và mơ hồ, trở nên cực kỳ dữ tợn; tôi nhận ra rằng tôi không còn biết Trương Thần của hiện tại nữa, hoặc có thể là tôi chưa từng biết gì về hắn.

“Cậu trêu chọc tôi xong còn muốn bỏ trốn, cậu nghĩ được chắc? Trần Hòa Bình, tôi nói là tôi yêu cậu.”

Đầu hắn vẫn còn quấn băng nhưng khuôn mặt lại đẹp đến kỳ lạ. Tôi nghĩ rằng tôi đúng là một kẻ không biết điều, một người đàn ông đẹp trai có quyền có thế nói tất cả những lời tán tỉnh và lòng tốt của hắn.

Tôi cũng cảm thấy suy nghĩ của mình quá cổ hủ, không được linh hoạt. Nhưng nếu tôi đồng ý với hắn rồi thì có thể thế nào, tìm kiếm cơ hội để leo lên mới là đúng đắn, đến khi có được vị trí cao chẳng phải Trương Thần sẽ phải để cho tôi tùy ý nhào nặn à… nhưng đến cùng thì tôi vẫn không thể trở thành loại người đó.

Tính cách ban đầu của tôi là lạnh lùng. Khi còn nhỏ, mặc dù tôi rất hư hỏng nhưng ông vẫn nuôi tôi lớn lên. Ông dạy tôi biết lễ nghĩa liêm sỉ, dạy tôi phải làm người tốt. Trong suốt quá trình trưởng thành của tôi, tôi có rất nhiều anh em bạn bè đối xử chân thành với nhau, cho dù bây giờ chúng tôi mỗi người một nơi nhưng thời gian từng làm bạn với nhau đúng là không có gì có thể sánh được.

Tôi biết rằng con người cuối cùng thì vẫn sẽ thay đổi, nhưng tôi không muốn trở thành một người đàn ông mà đến chính tôi cũng không nhận ra. Tôi có thể tầm thường không có chí tiến thủ, không có gì đặc biệt, có thể là nhân vật ngoài lề trong số các bạn cùng lớp, nhưng tôi không muốn dựa vào quan hệ của mình và Trương Thần để đu bám lên người hắn.

Tôi không muốn bán thân thể của mình chứ đừng nói đến tình cảm của mình, đấy là điểm mấu chốt tối thiểu của tôi.

Tay của Trương Thần không ngừng vuốt ve cơ thể tôi, nhưng tôi lại nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, như thể đang cố gắng tìm hiểu xem tôi đang nghĩ gì.

Hắn cúi đầu, sáp lại rồi dịu dàng hôn lên vành tai tôi: “Cậu thích tôi một chút đi có được không?”

Tôi im lặng không đáp, hắn dùng đầu lưỡi len vào lỗ tai tôi, liếm láp linh hoạt, tôi vô thức nắm chặt ga giường, thân thể tôi run lên theo bản năng.

Hắn cười khẽ, rút lưỡi ra khỏi lỗ tai tôi rồi nói: “Rõ ràng cậu cũng có cảm giác mà.”

“Dù sao thì tôi cũng không phải là khúc gỗ. Cậu không những liếm, xoa rồi còn tỏ ra thèm chịch như thế thì làm sao mà tôi không có cảm giác cho được?”

“Thế sao cậu lại không từ chối?”

“Tôi sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Sợ cậu đánh gãy chân tôi, qua Tết lại không đi làm được.”

Trương Thần thò tay xuống bóp phía dưới tôi, tôi không tránh, hắn vô cùng vui vẻ nói: “Cứng rồi.”

Tôi nhướng mi nhìn trần nhà màu vàng, không từ chối cũng không chủ động. Trương Thần đỡ lấy thân dưới tôi rồi ngậm vào từng chút một. Hắn sáp lại gần muốn hôn, tôi hôn một cái lên khóe miệng hắn cho có lệ.

“Anh à, anh đừng ép em phải dùng thủ đoạn mà, hai đứa mình hòa thuận chút đi có được không?”

Tôi không còn gì để nói với những lời này của hắn.

Dưới sự buông thả tinh thần của tôi và sự vặn vẹo cực lực của hắn, lần làm tình này hiển nhiên là vẫn tiếp tục diễn ra. Khi tôi bắn vào trong hắn, hắn ôm chặt lấy tôi giống như nông phu và con rắn đang quấn chặt vào nhau.

Ngày hôm sau, tôi thay quần áo rồi đi theo Trương Thần lên máy bay tư nhân của hắn. Đám thuộc hạ của hắn nhìn tôi đầy cảnh giác, dường như Trương Thần nhận ra điều đó nên hắn đã bước chậm lại vài bước và bảo tôi theo kịp hắn, sau đó, hắn rất tự nhiên nắm lấy tay tôi, vô cùng thân mật và dịu dàng.

Trương Thần là một người yêu rất tuyệt vời, hình như tôi đã nói điều này từ rất lâu rồi thì phải, khi hắn cố gắng làm cho một người hạnh phúc thì rất ít khi thấy hắn làm hỏng chuyện.

Tôi tựa người vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tay phải của hắn nắm lấy tay trái của tôi, không chặt đến mức khiến tôi khó chịu nhưng cũng không lơi lỏng đến mức tôi có thể dễ dàng rút ra.

Khi tôi mệt mỏi cố chìm vào cõi mộng thì lại nghe thấy một âm thanh cực nhỏ, bản năng cảm thấy nguy hiểm khiến tôi mở mắt ra bèn nhìn thấy một chiếc nhẫn bạc đang nằm trong tay Trương Thần.

Trên ngón áp út tay trái của hắn đã đeo sẵn một chiếc nhẫn, hắn siết chặt tay tôi rồi cúi người về phía tôi.

“Cậu muốn làm gì?”

“Nhẫn đính hôn.”

“Cậu điên rồi à?”

“Không điên, Trần Hòa Bình, tôi luôn muốn hẹn hò với cậu.”

Tôi cuộn ngón tay lại, không khỏi nghĩ đến giữa mùa hè năm đó, khi bữa tiệc tối kết thúc, Trương Thần nắm lấy tay tôi và nói: “Tôi muốn hẹn hò với cậu.”

Tôi đã qua cái tuổi rung động đến quên cả lý trí chỉ vì một câu nói rồi.

“Thế nên cậu muốn tôi đeo nó?”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy cậu buông tay tôi ra đi, tôi tự mình đeo.”

Hắn cảnh giác nhìn tôi, dường như đang đánh giá độ thật giả của câu nói này. Một lát sau, hắn thật sự buông tay của tôi ra. Tôi bóp bóp cổ tay được nới lỏng, đưa tay cầm lấy nhẫn của hắn rồi đeo lên ngón áp út của mình ở ngay trên giới hạn của hắn.

“Đẹp lắm.” Đây là sự thật, chiếc nhẫn này thực sự rất đẹp.

“Tôi đã tìm một nhà thiết kế người Ý, thêm nữa là phải sửa rất lâu.”

“Cảm ơn.”

“Chỉ cảm ơn thế thôi à?”

“Vậy tôi hỏi cậu câu này nhé, khi nào thì chúng ta kết hôn vậy?”

Trương Thần sững người một lúc, hắn suy nghĩ một thời gian rồi nói: “Tôi còn chưa có cầu hôn mà.”

Tôi vừa cầm chiếc nhẫn hắn tặng vừa gẩy gẩy tóc của hắn: “Còn gì nữa không?”

Hắn im lặng nhìn tôi, tôi đoán là hắn đã nhận ra rằng hắn không thể kết hôn với tôi, khoảng cách giữa chúng tôi không liên quan gì đến giới tính, mà là địa vị. Nếu tôi không có địa vị cao hơn, hắn sẽ phải chọn một đối tượng có năng lực mạnh hơn để kết hôn; còn nếu như tôi thành công có địa vị cao hơn thì lại càng không thể để mối quan hệ hai bên rõ ràng đến vậy được.

Hắn tặng chiếc nhẫn này chỉ để thể hiện tình cảm của hắn hoặc là để làm cho tôi thấy vui. Hắn chắc chắn rằng tôi sẽ không dễ dàng nhận, cũng biết tôi sẽ không hỏi hắn về chuyện tương lai.

Nếu chiếc nhẫn đính hôn không đại diện cho một mối quan hệ hôn nhân sẽ xuất hiện trong tương lai thì giá trị của nó cũng còn chỉ giới hạn ở một chuỗi số tiền.

Tôi lại nhìn thoáng qua nó rồi cười phá lên: “Nhẫn cậu tặng Paul ít nhiều gì cũng có một cái trứng bồ câu, tặng tôi thì chỉ có mỗi thế này, rẻ hơn nhiều đấy nhỉ?”

Hắn tỏ ra bình tĩnh như đang cố kìm nén cơn giận, một lúc sau mới trả lời tôi: “Nếu thích, tôi sẽ cho cậu thêm vài viên, đảm bảo viên nào cũng là kim cương siêu to.”

“Cái này cũng đã rất tốt rồi, rất đẹp, cậu vẫn mong tôi đeo nó lên à?”

Hắn nhắm nghiền hai mắt như không muốn nhìn thấy khuôn mặt của tôi, một lúc sau thì hắn mới mới miễn cưỡng nói: “Xin lỗi.”

Không hề liên quan đến những gì tôi vừa nói.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng trở về thành phố nơi chúng tôi lớn lên. Vừa xuống máy bay, Trương Thần đã nhận được một cuộc điện thoại. Mặt hắn vẫn rất bình tĩnh khi hắn cúp máy, sau đó, hắn cầm lấy chiếc khăn đã được thuộc hạ ở phía sau chuẩn bị từ trước ra rồi quấn quanh cổ tôi hết vòng này đến vòng khác.

Hắn dùng khuôn mặt ưa nhìn đó nói với tôi: “Tôi có việc phải đi trước, cậu về nhà thì nhớ là phải nghĩ đến tôi đấy nhé.”

Tôi cũng vỗ vỗ vào cái tay đang đặt trên ngực tôi của hắn: “Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn, à đúng rồi, chúc mừng năm mới.”

Hắn kéo khăn quàng cổ, dứt khoát xoay người rời đi; có lẽ hắn biết tôi đã bị hắn bắt lại nên mới dễ dàng yên tâm như thế.

Tôi trở về nhà, tháo chiếc khăn quàng ra rồi cổ ném lên bàn. Sau đó, tôi tháo chiếc nhẫn ra, tìm một cái hộp đựng trang sức rồi bỏ vào. Tôi thay toàn bộ mớ quần áo sặc sỡ trên người, uống một cốc nước nóng rồi vội vàng đi cúng tế ông nội.

Cúng một chút đồ ăn, đặt một bó hoa tươi rồi tôi bắt đầu ngồi tâm sự với ông về chuyện công việc, còn về phần Trương Thần thì tôi không nhắc đến một lời nào.

Tôi bước trên tuyết rời khỏi nơi đó, dọc đường, tôi tình cờ gặp rất nhiều gia đình, toàn là cả nhà đến cúng bái. Tôi ghen tị vì họ có người nhà, dù có mất đi người thân thì họ cũng có thể hỗ trợ nhau vượt qua khó khăn.

Sau khi ông nội mất, chú thím cũng không quay lại đây nữa. Họ chỉ gửi một số tiền về đây, sau đó cũng không có tin tức gì nữa. Tôi có thể hiểu cho họ nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn, thời gian và không gian là hai thanh kiếm vô cùng sắc bén, chúng luôn có năng lực khiến cho những mối quan hệ tình cảm đậm sâu trở nên phai nhạt.

Tôi về nhà và bắt đầu đếm số tiền còn lại trong tay, số tiền trong sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng, còn cả chỗ trong quỹ và cổ phiếu; ông nội cũng có để lại cho tôi một khoản tiền riêng. Sau khi tính xong, tôi thấy mình không hề có chút áp lực tài chính nào, số tiền đó đã đủ để tôi đi tìm một thành phố hạng hai, mua một ngôi nhà và một chiếc xe hơi, sau đó an ổn mở cửa hàng hoặc chọn bắt đầu lại một công việc mới.

Vì vậy, tôi ngủ ở nhà, ăn rồi ngủ trong vài ngày cuối cùng của kỳ nghỉ và sử dụng ngày cuối tuần cuối cùng của lần nghỉ phép này để viết đơn xin nghỉ việc. Lý do thôi việc cũng được gói gọn bằng một câu nói rất thông dụng quy củ.

Tôi nộp đơn xin từ chức XXXX do quá nhiều áp lực.

Tôi đã kiểm tra lỗi chính tả hai lần, sau đó mới in nó ra và đóng bìa.

Tôi yêu công việc của mình và hy vọng rằng tôi vẫn có thể làm công việc đó, nhưng điều này là không đủ để tôi tiếp tục là con tốt trong tay Trương Thần và cam chịu mọi sự sắp đặt của hắn.

Tôi biết rất rõ rằng dù tôi có đồng ý với yêu cầu của Trương Thần hay không thì hắn cũng sẽ “giúp đỡ” tôi, “bảo vệ” tôi. Nhưng tôi đã cảm thấy quá mệt mỏi vì cuộc sống của mình bị kiểm soát, mệt mỏi khi bị vô số tay mắt của hắn bao quanh. Tôi luôn nói với mọi người xung quanh rằng tôi không có tham vọng gì, tôi luôn hài lòng với việc trở nên tầm thường, nhưng dường như họ không hề tin vào điều đó.

Cho tới nay, suy nghĩ của tôi chỉ là làm việc chăm chỉ rồi trở thành một vị quan chức tốt, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn biết rằng một người dù có quyền lực đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi tất cả hoàn cảnh. Vị trí mà tôi đang ở và những việc tôi đã làm được không phải là không thể thay thế được, nếu như tôi có thể thì người khác cũng có thể.

Đối mặt với Trương Thần đang ép sát từng bước, tôi vừa không có sức kháng cự cũng vừa không muốn khuất phục. Chính vì vậy, tôi chỉ có thể làm một kẻ đào ngũ xinh đẹp.

Mùng tám tết, tôi nộp đơn xin thôi việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.