“Tôi không có làm gì có lỗi với cậu mà, Trần Hòa Bình.”
“Cậu muốn phá huỷ tôi đó, Trương Thần à.”
Vết thương của Trương Thần đã được băng bó kỹ càng, cánh tay của tôi cũng đã được xoa nắn trở lại, Trương Thần cầm dây thừng, trói tay chân của tôi lại. Giờ phút này chúng tôi nằm song song với nhau, trong miệng hắn ngậm thuốc lá, khói thuốc lan đến trước mũi tôi, gợi lên cơn nghiện thuốc lá lâu ngày không xuất hiện trong tôi.
“Hút điếu thuốc không?”
“Không hút.”
“Chậc, cũng là do cậu dạy tôi hút thuốc đấy.”
Tôi không lên tiếng, chỉ là ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tôi cũng không phải là người được làm từ đất, thế nên tôi cũng sẽ có mấy phần nóng nảy, Trương Thần từng bước ép sát, ép tới mức tôi thở không nổi. Tôi không muốn trở thành người giống như hắn, cũng không muốn chơi cái trò gì mà trong lòng có người yêu, dưới khố thường xuyên đổi lỗ để chơi đùa.
Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật nằm ở chỗ con người có sự tự chủ, nằm ở chỗ loài người có thể khắc chế được dục vọng của chính mình, và nhân loại cũng vì điều này mà cảm thấy vinh hạnh.
Nhưng từ đầu đến đuôi Trương Thần đều là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, khi hắn phát tiết dục vọng thì sẽ dùng hết mọi khả năng để khiến cho bản thân mình cảm thấy sung sướng hơn một chút. Đối với hắn mà nói, trạng thái tốt nhất là tìm được một người giống hắn để chơi hoặc là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-cua-toi-tro-thanh-thang-toi/3473955/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.