Tần Liên thình lình bị ôm lấy, cố nén ý cười, bắt đầu oa oa giả khóc, "Anh trai, anh cuối cùng cũng đến rồi, em sợ quá, ô ô..."
Đáng tiếc kỹ thật diễn chưa thuần thục, nghẹn cười nghẹn đến run cả người, Tần Liên nhanh chóng nức nở một tiếng che giấu đi.
Cũng may hiện giờ ở trong lòng Phương Thư Nghiễn đều tràn đầy khủng hoảng với phẫn nộ, không phát hiện ra hắn dị thường, còn tưởng hắn phát run vì sợ hãi và gào khóc.
"Xin lỗi." Mũi Phương Thư Nghiên bỗng nhiên lên men, trong lòng nghĩ lại mà sợ liền hối hận.
Làm sao cậu lại có thể đem Tần Liên đặt trước cửa phòng ăn chứ! Biết rõ một Omega như hắn ở giữa đám Alpha rất nguy hiểm, vậy mà còn để hắn một mình!
"Xin lỗi." Phương Thư Nghiễn lại nói một lần, siết chặt cánh tay, gắt gao ôm người vào trong ngực, giọng nói khẽ run.
Tần Liên nghe ra tiếng nức nở trong giọng cậu, ý cười trên mặt ngưng lại.
Cảm nhận được người trong ngực đã bình tĩnh, không còn khóc nữa, nỗi lo lắng trong lòng Phương Thư Nghiễn mới thoáng buông, nhưng vẫn không thả tay ôm ấp, nhẹ giọng hỏi hắn, "Cậu không sao chứ?"
Nếu như hắn có việc, Phương Thư Nghiễn hận không thể đánh chết chính mình.
"Tớ không sao." Tần Liên đem cái trán đặt vào hõm vai Phương Thư Nghiễn cọ cọ, "Bọn họ vừa mới kéo quần áo tớ, thì bị một giáo viên đi ngang qua đánh ngất, tớ thực sợ hãi."
Hai người nằm giả bộ bất tỉnh nằm trên đất:...
"Giáo viên kia đâu?"
"Đi gọi bác sĩ rồi." Tần Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-choi-luoi-le-khong/4182025/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.