Trong trường học có một cái sân bóng đá tiêu chuẩn, ngay bên cạnh là một sân bóng rổ. Hiện giờ đang trong thời kỳ tập quân sự, đám Alpha, Beta nếu không lên lớp thì ở sân bóng đá, mà Omega thì sĩ số ít, lại có mùi hương mê hoặc ở trên người, cho nên được phân riêng biệt đến sân bóng rổ để huấn luyện.
Ở giữa là một dãy cây xanh phân cách.
Đám Alpha Omega nhìn xa xa xung quanh, lại không nhìn thấy được đối phương, trình độ thê thảm có thể so sánh với Ngưu lang và Chức nữ.
Tần Liên biết buổi chiều Phương Thư Nghiễn cũng có khóa bên ngoài, lại không theo mọi người nhìn về hướng bên kia.
"A Liên không có hứng thú với Alpha sao?" Có người hiếu kỳ.
Tần Liên mang vẻ mặt lãnh đạm: "Tớ với đám tiểu Omega xuân tâm nhộn nhạo các cậu là khác nhau." Nói xong, lấy di động ra.
Phương Thư Nghiễn ngồi dưới đất, xem lão sư biểu diễn cách đấu võ trước mặt, nhịn không được lại liếc mắt nhìn về phía sân bóng rổ.
... Một vùng xanh biếc rập rờn, có thể tìm ra người mới là lạ! Phương Thư Nghiễn lại không cam lòng mà nheo mắt nhìn thêm vài vòng. Sớm biết vậy đã đeo kính! Ít nhất có thể rõ ràng hơn chút mà!
Đang tiếc nuối, điện thoại di động đột nhiên rung lên, Phương Thư Nghiễn lấy ra nhìn thấy tin nhắn Tần Liên vừa gửi tới.
[Anh giai đang tìm em đó hả?!!!]
Sao có thể! Cậu đều không thấy rõ người bên kia, Tần Liên làm sao nhìn thấy cậu! Chẳng lẽ là ở trong sân bóng? Phương Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-choi-luoi-le-khong/4182024/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.