Trí nhớ của Triệu Hàm Chương cần phải "khởi động lại" mới có thể nhớ ra, vì vậy khớp hình ảnh trong đầu với nhân vật liên quan liền có chút chậm.
Sau khi sắp xếp xong cô mới nói: "Ca ngươi quá già rồi."
Vương Tứ nương một bụng lời muốn nói liền bị chặn lại.
Triệu Hàm Chương trong lòng ngứa ngáy, nói với Thính Hà: "Chúng ta đi Phó gia."
Thính Hà vẻ mặt khó xử: "Tam nương, chúng ta không có đệ thiệp trước, tùy tiện đến cửa không hay đi?"
Triệu Hàm Chường nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên người Vương Tứ nương.
Vương Tứ ban ngày ban mặt đánh run một cái.
Vương Tứ nương ngồi trên xe Triệu Hàm Chương, rất là không hiểu được: "Lần trước gặp Phó Trường Dung là bốn năm trước hay là năm năm trước? Hoặc càng lâu hơn, khi đó chúng ta đều vẫn còn nhỏ đi, ngươi làm sao liền nhớ mãi không quên hắn?"
Nàng lẩm bẩm nói: "Huynh trưởng ta lớn lên đẹp như thế, ngươi dù là không động lòng, nhưng làm sao nhẫn tâm bảo huynh ấy bắc cầu làm mối cho ngươi đi gặp Phó Trường Dung?"
Triệu Hàm Chương: "Có giúp hay không ngươi nói luôn đi?"
Đường đều đã đi được một nửa, nàng còn có thể từ chối sao?
"Lúc này huynh trưởng ta khẳng định đang đàm luận ở Tự Tại Lâu, đến đó tìm huynh ấy chắc chắn là tìm được."
Chân Triệu Hàm Chương còn đang bị thương, không dễ đi vào, vì vậy cô đợi ở ngoài cửa, để Vương Tứ nương đi vào tìm người.
Ngón tay Triệu Hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-an-com-thoi-nguy-tan/2882746/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.