Tạ Kiều nhìn cái đuôi rắn níu chặt vạt áo không buông mà sợ hết hồn, chỉ lo nó sẽ bất cẩn tự xé rách mình ra.
Thế là cậu lại đành thu áo về không đưa Trần Nhược Sương nữa.
"??? Đưa tới nơi rồi sao lại rụt về vậy?"
"Ơ bỗng nhớ Tạ Kiều có người yêu rồi mà, chắc sợ người yêu hiểu lầm."
"Nếu chỉ mới có một cái áo đã ghen thì phải ngẫm lại xem mình có ghen tuông quá đáng không ấy nhỉ?"
"Ý bồ là bảo sếp tổng Họ Ngu ngẫm lại ấy à..."
"Ờ... hay là thôi vậy."
Tạ Kiều phải mặc lại áo khoác xong thì bé rắn giấy mới chịu về túi, may sao Trần Nhược Sương vẫn cúi đầu nhìn mặt đất nên không để ý thấy Tạ Kiều hành động bất thường.
"Chị phát hiện ra điều gì rồi ạ?"
Tạ Kiều hỏi.
Trần Nhược Sương thắt một sợi dây đỏ nổi bật lên cành cây khô rồi đứng dậy.
"Chúng ta đã ở đây một giờ trước, nếu giờ tiếp tục đi mà lại thấy dây đỏ, thì nghĩa là ta thật sự lạc đường."
"Thì ra là lạc đường à, bảo sao mãi không tới đỉnh núi."
"Thì toàn cây mà, trong số họ cũng không có dân thám hiểm chuyên nghiệp, dễ mất phương hướng lắm."
"Thế phải tranh thủ thời gian thôi, trời tối dần rồi, mà còn phải tìm nơi trú ẩn và nhóm lửa nữa, chưa kể tôi xem dự báo thời tiết địa phương thì núi Sương Mù lại có sương mù rồi, chắc chắn hôm nay không xuống núi được đâu."
Tạ Kiều để ý cách dùng từ 'lạc đường' của Trần Nhược Sương.
"Thế đi tiếp xem sao."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-2d-ong-trum-nuoi-ba-nam-chay-roi/1151030/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.