Mặc dù không biết vì sao Ngu tiên sinh lại hỏi như vậy, nhưng Tạ Kiều vẫn trả lời không hề nghĩ ngợi: "Dĩ nhiên em cũng thích Ngu tiên sinh rồi."
Bát cơm nóng hổi đối diện bỗng dưng biến mất, Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ăn cơm.
Cơm nước xong ngẩng đầu, Tạ Kiều tức thì sợ ngây người.
Không biết từ khi nào trong phòng khách đã mọc thêm một chiếc ghế sofa đầy quà cáp, cậu đứng dậy đến trước núi quà.
Có quần yếm bò màu xanh nhạt, có rất nhiều túi quà vặt mà cậu thích, còn có cả máy chơi game cảm ứng chuyển động cơ thể kiểu mới.
"Ngu tiên sinh, anh đang... phát lương sao?" Chàng trai thỏ tai cụp nhìn quà mà ngơ ngác, mặt đần thối cả ra, "Nhưng cũng không cần mua cho em nhiều đồ vậy đâu."
Cậu chỉ nói thích Ngu tiên sinh dưới danh nghĩa bạn bè mà.
Thỏ tai cụp mới đây thôi còn đang sợ hãi bị ăn thịt, nay đã không khỏi lo lắng thay cho rắn chín đầu, một anh rắn đơn thuần như vậy, nhỡ bị người ta lừa hết tiền thì phải làm sao.
Cậu đang lo lắng thì Ngu Hàn Sinh lạnh lùng lên tiếng: "Không thích thì vứt đi."
Tạ Kiều đành phải nói: "... thích cực."
Cậu thu dọn đống quà, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mới lựa lời khuyên nhủ: "Ngu tiên sinh, anh không nên tin tưởng người khác quá, cũng đừng đối xử quá tốt với mọi người."
Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm cậu bạn đời đang ghen của mình, nét mặt lạnh lùng trở nên dịu đi trong chốc lát, âm cuối khẽ ngân cao: "Biết rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-2d-ong-trum-nuoi-ba-nam-chay-roi/1150950/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.