Trời đã sáng hắn không muốn những tia nắng ngoài kia chiếu qua cửa sổ làm cô thức giấc, càng không muốn gia đình hắn đến tìm cô gây khó dễ cho nên hắn để cô ở lại ngủ ngon trên giường, còn mình phải đi gặp gia đình, họ cũng vì lo lắng sức khoẻ của hắn nên mới đến đây nhưng hắn lại sắp xếp cho họ ở biệt thư cao cấp khá xa nơi này 
Mộ Hàn Vương hôn lên tóc cô, hắn khẽ léo cái chăn đáp cho cô, cứ ngắm nhìn cô mãi mà không muốn rời dù hắn biết giữa hắn và cô mãi mãi không thể đến được với nhau, hắn cũng khong thừa nhận cảm xúc của bản thân khi đối đãi với cô là vì tình yêu 
_Mộ thiếu, ngài không lo là tiểu thư sẽ đến Đường gia hay sao ạ? 
Vân Phi đứng bên ngoài cửa đợi lệnh, cô lo lắng hỏi nhỏ, vì bọn họ đều biết sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm về cội nguồn của mình 
_Cứ để tiểu Yên tự do 
Hắn không sợ cô sẽ đi khỏi vòng tay hắn, điều làm hắn bận tâm là ngày tháng không còn dài hắn phải về với gia đình, bố mẹ đã già dù hắn có ngang tàn ra sao cũng không thể bất kính với họ 
*** 
Mộ Hiểu Yên tỉnh dậy không còn nhìn thấy người bên cạnh, bỗng trông cô có chút sợ hãi, lúc ở cạnh hắn cũng sợ và khi biết hắn sắp về Mỹ với gia đình lại càng sợ hơn nhưng lần này là sợ mất đi thứ gì đó rất quan trọng, chính cô cũng không hiểu nổi bản thân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-yeu/3326968/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.