Mấy vị Công chúa nghe những việc về quốc gia đại sự, vốn đều đã ngáp ngủ rồi, vừa nghe Dương Lăng cất tiếng, Công chúa Vĩnh Phúc và Tương nhi hơi đề chút tinh thần, đôi mắt sóng sánh nghiêng nhìn sang hắn.
Dương Lăng thản nhiên nói:
- Hoàng thượng, địa khu Thái Thương ở Thượng Hải vốn là một vùng hoang vu, hiện tại đã mở thành xưởng bông lớn. Ngoài ra, địa khu Sơn Đông Hà Nam việc trồng bông dâu cũng đã thành phong trào, có thể cung cấp một số lượng nguyên liệu lớn. Hơn nữa công nghệ cải tiến, kỹ thuật được đề cao đã giảm thiểu được hao tỏn, có thể thỏa mãn nhu cầu thiết yếu của hàng dệt Giang Nam.
Về phần nhân lực, hiện tại Đại Minh muốn phát triển nông nghiệp, phát triển công thương, nhân khẩu đích xác không đủ, hơn nữa sản lượng bông cần nhân lực gấp đôi so với cây lương thực bình thường, dâu tằm sinh sản lại gấp mười lần trở lên, nhưng nói nó đem toàn bộ sức lao động chuyển dời đến những địa phương này chính là cách nói suy đoán phóng đại rồi.
Bởi vì Giang Nam trồng lúa nước và trồng bông dâu không chỉ có khác biệt ở thời gian lao động, sức lao động của họ cũng hoàn toàn bất đồng. Trồng bông dâu chủ yếu là người già phụ nữ đều có thể làm được. Mà những người sống ở khu dân trồng trà làm thuê hái trà trong tình huống không có dâu bông, người khác chỉ có thể đợi ở nhà không có việc làm, hiện tại có việc để làm, chẳng những có thể kiếm được chút đồng ra đồng vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738399/chuong-442-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.