Chương trước
Chương sau
Trương Phù Bảo dựng thẳng ngón trỏ lên, cẩn thận nhìn khắp nơi, nói: -Nhỏ tiếng chút, ngươi đừng quấy rầy ta, ta cẩn thận nghiên cứu rồi, hẳn là do không nắm vững tốt thời gian, bây giờ rất vừa vặn, đợi ta làm xong rồi lại nói với ngươi tiếp.
Nàng nói xong lại kéo một cái hộp nhỏ từ bên bệ đá xanh qua, chắc là đồ mà nàng cầm đi suốt cả đường. Trương Phù Bảo mở hộp ngay trước mặt Dương Lăng, Dương Lăng liếc nhìn sang, chỉ thấy trong đó đặt đầy bình bình lọ lọ, còn có mấy thứ như nến, lưỡi dao sắc nhọn.
Nhìn nụ cười bí hiểm trên mặt Trương Phù Bảo, Dương Lăng không khỏi giật mình, không biết sao trong đầu lại hiện lên một bức tranh quỷ dị: một thiếu nữ xinh đẹp chân mang giày bốt cao gót, trên đôi đùi mượt mà trắng nõn mặc một chiếc quần đùi bó chặt cặp mông tròn lộ ra da thịt, bên trên mặc áo da tím, một tay cầm nến, một tay cầm roi dài, giống hình tượng một nữ vương cao ngạo.
Dương Lăng căng thẳng nói: -Muội muốn làm gì?
Trương Phù Bảo không kiên nhẫn lườm hắn một cái, nói: -Lát nữa sẽ nói tiếp với ngươi, bây giờ đừng quấy rầy.
Nàng châm ngọn nến, bày mấy chiếc bình lớn nhỏ có dán nhãn lên bàn đá, cầm từng bình lên nhìn, đắc ý nói: -Sớm biết thì đã dùng mấy dược liệu mà cha để lại này rồi, toàn bộ đều được nghiền nát pha thành thuốc sẵn rồi, giảm bớt không ít công sức của ta.
Dương Lăng không hiểu ra sao cả nhìn nàng, chỉ thấy Trương Phù Bảo chọn lựa mấy lọ thuốc cao từ trong đó ra, sau đó kích động chạy đến bên lò lửa, đẩy nắp đỉnh ra, bỏ cái gì vào trong đó, chờ nàng làm xong rồi, lại đậy nắp lại lần nữa, lại châm thêm lửa dưới dáy lò lớn hơn, lúc này mới quay lại vỗ vỗ tay cười nói: -Thời gian vừa vặn, lần này nhất định có thể thành công.
Dương Lăng hơi hiểu ra, hỏi: -Muội đang luyện đan ở đây?
Trương Phù Bảo khen: -Thông minh!
Dương Lăng ngạc nhiên nói: -Dù là muội muốn luyện đan lúc nửa đêm cũng đâu cần phải lén lén lút lút, không mang theo một người bên cạnh, tuy nói là đang ở trong phủ, nhưng nửa đêm nửa hôm cuối cùng cũng có chút không ổn thỏa.
Trương Phù Bảo lườm hắn một cái nói: -Ngươi biết cái gì? Thứ mà ta luyện chế là Bất lão đan có thể đắc đạo thành tiên, biết không hả? Nhưng ca ca không tin phương pháp bí mật này của ta, dược liệu của huynh ấy đều tiếc nuối không cho ta dùng. Bây giờ huynh ấy hồi phủ rồi, để huynh ấy không phát hiện, ta chỉ đành bỏ qua phòng luyện đan không dùng, mà chạy đến đây luyện đan.
Dương Lăng dở khóc dở cười nói: -Vậy muội cũng đâu cần trói ta lại chứ. Trên bệ đá rất lạnh, mau thả ta ra đi, ta sẽ không nói ra ngoài đâu.
Trương Phù Bảo nghiêng khuôn mặt xinh đẹp nói: -Không được, nếu ngươi làm hỏng đại sự của ta thì sao bây giờ? Ngươi đã đến đây thì cũng coi như là duyên phân, lát nữa đợi khi ta luyện đan xong thì sẽ cho ngươi dùng trước, ngươi dùng đan rồi thì ta sẽ thả ngươi ra.
Dương Lăng ngạc nhiên nói: -Tiên đan mà muội vất vả luyện chế, sao lại muốn để ta ăn chứ?
Hắn nhớ lại Hồng Hoàn mà Hoằng Trị đế dùng, không khỏi giãy dụa nói: -Mau thả ta ra, ta không muốn thành tiên gì đó, đan dược của muội không chắc sẽ luyện thành cái gì nữa, đừng có hại ta.
Trương Phù Bảo vội an ủi: -Đắc đạo thành tiên nào có dễ dàng như vậy, đương nhiên phải trải qua thí nghiệm lần nữa rồi. Ngươi yên tâm đi, dược liệu mà ta lấy đều là dị bảo trân quý hiếm có, cho dù không luyện thành tiên đan thì cũng không có hại cho người đâu. Lần trước hẳn là do ta tán nhuyễn đan dược, lại lấy nước nửa sôi nửa không khuấy cho ngươi ăn nên mới làm hỏng bụng, lần này ta quyết không phạm cùng một sai lầm đâu.
Dương Lăng vừa nghe, phẫn nộ nói: -Cái gì? Lần trước ta bị hỏng bụng là vì ăn đan dược của muội sao? Không ăn, ta cũng không ăn nữa, suýt chút làm ta ăn chết rồi, chuyện của muội quyết sẽ không nói ra được chưa? Mau thả ta ra.
Trương Phù Bảo lỡ miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, vội cười khan nói: -Ta cũng chỉ sai sót một lần thôi mà, ngươi đã cứu mạng ta ở Tô Châu, lần này ta mời ngài thử đan được chưa. Nếu là người tầm thường, ta sẽ không nỡ đâu, đừng sợ, đừng sợ, ngoan ngoãn nghe lời đi.
Dương Lăng dở khóc dở cười, nhưng cho dù hắn uy hiếp dụ dỗ thế nào, Trương Phù Bảo chắc chắn không chịu đồng ý thả hắn ra. Qua một hồi thế lửa hừng hực, hẳn là đã đến thời khắc mấu chốt của luyện đan, Trương Phù Bảo vội vàng chạy về nhìn chăm chú bếp lò, không ngừng điều tiết độ lửa, căn bản không thèm trả lời Dương Lăng, Dương Lăng cũng chỉ đành kiên nhẫn chờ.
Thừa lúc này hắn đánh giá khắp nơi, lúc này mới phát hiện gian phòng này xây dựng theo địa thế, nửa nhân tạo nửa thiên tạo, một nửa bên trái dựa vào núi, một dòng nước suối róc rách chảy vào một cái hồ nước nhỏ dùng đá tảng mà xây thành, sau đó lại không biết chảy tiếp tới đâu, phòng ốc khá đơn sơ, xem ra là gian phòng chuyên dùng để luyện chế đan dược.
Qua hơn nửa canh giờ, Trương Phù Bảo tắt lửa, trong phòng chỉ còn lại ánh nến chiếu sáng yếu ớt, Dương Lăng lo lắng đề phòng hỏi: -Muội luyện xong rồi?
Trương Phù Bảo cũng không quay đầu lại, nhìn chằm chằm lò luyện đan, không xác định nói: -Hẳn làkhông sai biệt lắm.
Nàng chờ một lát, đợi khi lò luyện đan nguội một chút thì mở nắp lò, lấy trong đó là một cái mâm đào, vội vàng chạy đến bên cạnh giường đá, quan sát dưới ánh nến. Dương Lăng cũng trừng to hai mắt nhìn sang, nhìn một hồi thì hoài nghi nói: -Phù Bảo, muội xác định thứ mà muội bỏ vào là đan dược chứ? Tại sao thoạt nhìn giống như trứng trần nước sôi vậy?
Trương Phù Bảo nhướng hàng mi xinh đẹp, lấy làm lạ nói: -Không nên nha, cho tới giờ cũng chưa từng xuất hiện chuyện lạ thế này, đan dược sao lại như vậy chứ?
Nàng lấy ngón tay cẩn thận sờ sờ, mềm mềm có trắng có càng, thật sự chỉ giống như là trứng trần nước sôi bày ra trong mâm vậy, vẫn còn nóng khoảng sáu phần. Trương Phù Bảo cười khan nói: -Hay là Càn Khôn thần đan vốn dĩ có hình dạng này?
Dương Lăng vừa thấy ánh mắt nóng lòng muốn thử của nàng nhìn sang mình thì vội vàng nói: -Không ăn không ăn, ta không ăn, muội muốn ăn thì tự mình ăn, ta không muốn làm thí nghiệm cho muội nữa, ưmưm
Trương Phù Bảo lẹ tay nhanh mắt, thừa dịp hắn thao thao bất tuyệt mà thuận tay quơ lấy một viên trứng trần nước sôi nhét vào miệng hắn, cười nói: -Ai bảo ngươi không ngoan ngoãn ngủ, chạy đến xem ta luyện đan. Chúng ta luyện chế đan dược vốn nên có người thử dược, ngươi thật sự cho rằng Thần Nông thử trăm loại cỏ sao? Nếu tự mình ăn thì làm sao ghi chép quan sát tình hình sau khi dùng thuốc chứ? Dược liệu này thật sự không phải độc dược, ngươi yên tâm đi, nếu thành tiên thì chớ có quên công lao của ta thì được rồi.
Vật kia vừa vào miệng thì tan ra, mềm xốp ngọt ngào, từ lâu đã trôi tuột xuống rồi, cho dù là vừa rồi Trương Phù Bảo không che miệng hắn lại thì cũng không phun ra được, Dương Lăng oán hận nói: -Thành tiên? Nếu ta thành quỷ thì nhất định càng không quên công lao của muội, cả ngày lẫn đêm đều sẽ đi theo muội.
Trương Phù Bảo sợ hãi co rụt vai lai, vội vàng nói: -Đừng nói nữa đừng nói nữa, thật dọa người mà, bây giờ ngươi có cảm giác gì?
-Ta làm gì có cảm giác gì...gì Dương Lăng nói được một nửa thì căng thẳng lên: -Mau thả ta ra, mau thả ta ra, tata muốn tiêu chảy nữa.
-Hả? Trương Phù Bảo kinh hãi, ảo não nói: -Ngọc Điệp chân kinh này lẽ nào thật sự là bàng môn tả đạo sao? Dược liệu bổ dưỡng như vậy mà sao lại luyện thành thuốc xổ chứ?
Dương Lăng cả giận nói: -Muội mau thả ta ra, bằng khôngbằng không thì muội phải thu dọn phòng này đó.
Trương Phù Bảo vừa nghe, khuôn mặt đỏ bừng vội vàng cởi dây thừng cho hắn, đỏ mặt nói: -Đi mau đi, đến cuối quẹo phải chính là nhà xí, đi mau đi mau, đừng làm ô uế phòng luyện đan của ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.