Chương trước
Chương sau
Nhưng khiến cho họ bất ngờ, mấy lộ đại quân quân Minh đã tới bên hồ, lại dừng tiến quân. Ninh Vương đứng ở đầu thuyền nhìn thấy rõ hành động của quân Minh ở phía xa, không khỏi có chút bồn chồn.
Ninh Vương ngạc nhiên nói:
- Chính Đức đây là có ý gì? Hay là hắn ta muốn vây khốn quân ta ở đây?
Mọi người bên cạnh cũng thấy kỳ lạ. Lý Tự Nhiên bỗng nhiên tái mặt đi, kinh ngạc nói:
- Không xong rồi, thủy sư quân Minh!
Lý Tự Nhiên vừa nhắc nhở mọi người xong, bộ binh quân Minh đã dùng hỏa khí công kích, thế như chẻ tre. Họ bị quân Minh tấn công quá thảm bại, vừa nghĩ tới khi hai bên giao chiến quân Minh đã tấn công mãnh liệt như vậy trong lòng có chút sợ hãi. Chỉ lo đề phòng quân Minh hung hãn, lại quên mất ưu thế của thủy quân quân Minh so với họ cũng tương đương, so với lính trên bờ thì còn hơn một bậc.
Nam thuyền bắc ngựa, sao họ có thể để đội thuyền lớn mạnh như vậy không dùng? Mà lại dùng lục quân để chế địch? Ninh Vương bi thương biến sắc nói:
- Mau! Lập tức giải tỏa xích sắt, đội thuyền tạo thành trận hình phòng ngự, đề phòng quân Minh tập kích bất ngờ!
Đã muộn rồi, thuyền chiến của quân Minh cùng lục quân đi xuống phía nam, lúc này đã từ Trường Giang tới hồ Bà Dương rồi. Ngoài thuyền chiến của Bành Sa Ngư ra, đội thuyền của Chính Đức từ kinh sư xuất phát men theo đường bảo vệ thuyền đều tới rồi, trùng trùng điệp điệp đi thẳng vào hồ Bà Dương. Đội thuyền của Ninh Vương dùng xích sắt để liên thuyền lại ngang hồ, còn ngu xuẩn hơn cả “kế liên hoàn” năm đó của Tào Tháo. Đội thuyền của Bành Sa Ngư chỉ dựa theo đó mà tiến tới, không cần phải thay đổi trận hình, mưa pháo nã xuống thuyền chiến của thủy quân Ninh Vương.
Hoàng đế Chính Đức sợ Ninh Vương lại dùng chiêu trò vô lại, về mặt đạo nghĩa đã chiếm được thế thượng phong, trên thuyền chiến còn trang bị thêm linh bài mấy vị tổ tiên nằm trong gia phả của Chu Nguyên Chương. Hàng loạt bài vị tổ tiên Chu Trọng Bát, Chu Bách Lục, Chu Tứ Cửu, Chu Sơ Nhất, Chu Ngũ Tứ được đặt trên khoang thuyền đều đã dùng. Thậm chí ngay cả linh vị của Đại lý tự học gia triều Tống Chu Hi cũng có. Bởi vì trước kia Chu Nguyên Chương vì dựa vào tổ tông nổi tiếng, đã từng nhận định Chu Hi của triều Tống chính là một trong những tổ tiên của ông ta. Chỉ vì niên đại quá xa, tộc phổ thất lạc, không có cách nào hoàn toàn chứng nhận mà thôi.
Nhưng những chuẩn bị này của lão đều không dùng tới, thủy quân Ninh Vương bị đánh cho hoa rơi nước chảy chỉ lo sợ chạy trối chết, nào ai còn có tâm tư so đo xem thân phận tổ tông của ai cao thấp?
Pháo của quân Minh nổ ra cùng một lúc, thủy sư Ninh Vương không kịp giải khóa ứng địch bất lực. Nhiều thuyền chiến đã bốc cháy, lửa theo thế gió mà bốc lên. Đám cháy này lại ‘lách tách lách tách” càng cháy càng mạnh. Tầng thuyền mà Chu Thần Hào đang ngồi cũng bị pháp nổ trúng, nhất thời phản tặc trở nên rối loạn.
Đúng lúc này, tiếng trống trận như sấm, tiếng kèn vang lên. Quân Minh trên bờ đã phát động tổng tấn công, thiên quân vạn mã xông lên chém giết, trên sông, trên bờ thành một cảnh hỗn chiến.
Trong trung quân quân Minh, Chính Đức và Dương Lăng mặc quần áo dày, hai tay đút trong tay áo, ngồi trong xe, phía trước đặt hai chiếc lò lửa lớn. Bên cạnh có một tiểu thái giám đứng, một người đang cầm một chồng khăn tay. Chính Đức lười biếng dựa người trên ghế gấm, đầu gối chống lên thảm. Y cầm lấy một chiếc khăn tay, lau nước mũi, sau đó chuyển lại cho thái giám cầm lấy chiếc khác, nói:
- Trận chiến hôm nay như Thái Sơn đè trứng, Trẫm đoán Ninh Vương tất bại.
- Vâng ạ, Hoàng thượng. Nhưng Bành Sa Ngư đặt pháo này cũng không chính xác, sao lại để đánh trúng chiến hạm của Ninh Vương chứ? Quân lương mà Hoàng thượng hứa hẹn, có lẽ đều chỉ trông chờ vào Ninh Vương. Như vậy nếu thuyền chìm, hoặc bị quân lính nhân cơ hội loạn lạc mà cướp mất tiền bạc đi, Hoàng thượng sẽ thất tín với quân.
Dương Lăng cũng nói với bộ dạng uể oải.
Hoàng đế Chính Đức bật cười hừ hừ:
- Không sao, tiêu diệt phản quân, Trẫm sẽ đích thân đi xuống Giang Tây. Ninh Vương phủ thì nhất định phải rút phiên rồi. Đất đai hoàng trang, tôi tớ, cung điện … được bố trí, cũng cần một khoản tiền không nhỏ. Còn có quan viên theo bọn phản nghịch đó, xét nhà hết thảy, Trẫm quyết không bạc đãi những binh lính này.
Y nhìn Dương Lăng, ngạc nhiên nói:
- Dương khanh, nước mũi của ngươi sắp chảy đến miệng rồi, sao còn không lau đi?
Dương Lăng vẻ mặt đau khổ nói:
- Hoàng thượng, mũi của thần vẫn chưa hết sưng, lau sẽ rất đau. Thần phải lau nhẹ một chút, lúc này xương cốt đều đã sưng lên. Hoàng thượng long thể thế nào rồi?
Chính Đức thở dài nói:
- Long thể? Long thể cũng đã không chịu nổi nước lạnh, Trẫm đã mệt rã rời rồi. Người đâu, mang cho Trẫm bát canh gừng đường đỏ. Trẫm uống xong sẽ ngủ một chút, thực sự là không thể chịu nổi nữa. Ái khanh, ngươi cũng tới uống một bát đi.
Lát sau, tiểu thái giám bưng lên hai canh gừng. Quần thần hai người ngồi trong xe, rèm kiệu nhấc lên, nhìn chiến trường chém giết kịch liệt ở phía xa, vừa “xì xụp xì xụp” uống canh, vừa chảy nước mũi ….
Chính Đức đang chảy nước mũi, Ninh Vương cũng đang chảy nước mắt.
Binh lính liên tiếp bị đánh bại, không có ý chí chiến đấu. Binh lính vừa mới được dùng tiền vàng để cổ vũ tinh thần, dưới sự truy kích của tiếng pháo và hỏa súng đã bị sụp đổ hoàn toàn. Đặc biệt là khi chiến thuyền chỉ huy của lão bị bùng cháy, các binh lính bắt đầu tháo chạy khắp nơi.
Thủ hạ dưới tay lão phần lớn là giang hồ hảo hán. Người trong giang hồ rất hiểu đạo lý “giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt” hơn bất kỳ ai. Không ai vì khối tài sản mà mình không thể hưởng dụng mà đi liều mạng.
Đám người Lưu Dưỡng Chính, Trương Luân, Lý Sĩ Thực và Đại Thiên Sư vì ngăn cản quân lính bỏ chạy, đích thân xuống thuyền cầm đao đốc chiến. Nhưng sau khi Lý Sĩ Thực vung đao lên chém chết mấy tên lính bỏ chạy, đã khơi dậy cơn giận giữ của lính đào ngũ, một đao xuyên trúng tim y. Đám người Lưu Dưỡng Chính sợ hãi chỉ dám kêu lên một tiếng giết địch, không dám dễ dàng chém giết lính bỏ trốn nữa.
Lý Tự Nhiên thấy thế, vừa vung đao lên đốc chiến, vừa di chuyển về phía xa, chờ tới khi đã xa mọi người một chút, lập tức nhân lúc loạn lạc mà đổi quần áo binh lính, trà trộn vào trong đám binh lính bỏ chạy mà biến mất dạng.
Tiếng pháo nổ ầm ầm, súng đạn bắt đi khắp nơi. Quân Minh xông lên vung đao thương vô cùng hung hãn. Nhưng phản quân Ninh Vương chết trong tay họ vẫn chưa tới bốn nghìn người, nhảy xuống sông chết đuối cũng phải tới khoảng vạn người. Ngoài ra phản quân cũng từ đông xông sang tây, hòng mở ra một đường sống.
Lúc này, Phó đại đô đốc thủy quân Ninh Vương Đại Cẩu Tử liền lái một con thuyền nhỏ tới vội vàng bỏ chạy. Y nghênh địch trên nước, vừa thấy tình hình không ổn liền nhảy lên con thuyền nhỏ bỏ trốn. Quan binh đang bấn loạn đối phó với chiến thuyền Ninh Vương bên sông, chỉ phóng mấy quả pháo mà không truy đuổi theo.
Nhưng trong mấy quả pháo đó, có một quả nổ chính giữa thuyền, phá vỡ thành một lỗ thủng lớn, nước hồ tràn vào. Mặc dù lúc này đã chạy thoát ra khỏi chiến trường chính, cũng không thấy có người đuổi theo, nhưng bị nước hồ tràn vào, không thể bịt nổi, bây giờ đã sắp chìm xuống rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.