Lúc này Ninh Vương mới hiểu ra, nhưng người thì đã chết rồi, sao có thể nhận lỗi được. Lão liền phẩy tay áo nói:
- Dù thế nào, tên tiểu dân vô tri này nói như vậy, thực sự cũng quá là xui xẻo! Hừ! Giờ đã biết địa lý rồi, như vậy cũng tốt hơn, chư tướng theo Trẫm về doanh trại, chúng ta bàn bạc cụ thể hơn.
Đám văn võ im lặng không nói, cùng với Ninh Vương tức giận hầm hầm đi vào trong quân doanh.
Lý Tự Nhiên đi được vài bước, liền im lặng dừng lại, nhìn mặt hồ mờ mịt bỗng xuất thần:
- Ninh Vương, là A Đẩu không thể phò trợ đấy! Một câu nói của thị dân cũng có thể kiêng kỵ như vậy, nếu không phải trong lòng hoảng sợ đã trông gà hóa quốc thì sao có thể tới mức như vậy? Ây da! Đáng tiếc, đáng tiếc phụ thân ẩn nhẫn nửa đời, khổ tâm kinh doanh, cuối cùng không tránh khỏi vì cái trước mắt mà bị trúng gian kế của Dương Lăng.
Nếu không như vậy, phụ thân ở phương bắc ung dung khởi binh, liên hợp với Bạch Y Quân, kiếm chế biên quân và kinh doanh. Như vậy Giang Nam trống rỗng, mặc dù Ninh Vương vô dụng, tất nhiên cũng có thể thống lĩnh điều khiển, chống lại Bắc Kinh.
Hiện giờ phương bắc bình định, triều đình có thể tập trung toàn lực xuôi nam bình định. Mà Ninh Vương Chu Thần Hào không có trí như Chu Lệ, lại không có tài của Chu Lệ, thủ hạ binh tướng là một đám quân ô hợp, càng không thể so được với thiết giáp tinh anh chinh chiến luyện tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738356/chuong-432-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.