Dương Lăng lần lượt nói từng việc, Hồng Nương Tử liên tục gật đầu đồng ý. Nàng vốn định tìm cơ hội nói cho Dương Lăng biết việc mình đã có cốt nhục của hắn, nhưng nhìn thấy hắn nghiêm túc nói việc công như vậy thì nhất thời chẳng có tìm được cơ hội để nói ra. Đối với Dương Lăng thì việc Hồng Nương Tử xuất quan là một việc hết sức quan trọng; thì đối với Hồng Nương Tử việc có con với hắn chẳng phải cũng là một việc hết sức quan trọng hay sao? Dù sao thì cũng còn một thời gian dài nữa mới phải lên đường, vẫn còn cơ hội để nói. Phải tìm một không gian lãng mạn một chút, tốt nhất là trong khung cảnh trăng sáng hoa thơm thì mới có ý vị chứ.
Dương Lăng vừa dứt lời, Hồng Nương Tử bèn bẽn lẽn đứng dậy, lưu luyến nói:
- Người trong sơn trại còn đợi tin của thiếp. Vậy... thiếp về trước rồi sẽ phái người tới lấy lương thực sau.
- Hôm nay vẫn còn sớm như vậy, nàng vội gì chứ. Tới đây, đi cùng ta.
Dương Lăng đứng dậy, nắm lấy cánh tay của nàng, vui mừng rẽ vào phía bên trong của bức bình phong, đi qua phòng hoa, đến bên một phòng ngủ nhỏ và đẹp đẽ. Đó chắc hẳn là phòng ngủ của một tiểu thư khuê các, nệm gấm thêu, thật đẹp vô cùng.
Hồng Nương Tử thấy vậy thì mặt mày nóng bừng lên, nàng run người đứng không yên bên ngoài cửa, ngập ngừng mãi không dám bước vào bên trong, chỉ biết lắp bắp hỏi:
- Chàng... chàng đưa ta tới đây làm gì vậy?
Dương Lăng vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738300/chuong-417-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.