- Thiếp nghe hiểu rồi.
Hồng Nương Tử gật đầu khẳng định:
- Câu chuyện chẳng phải là Triệu Đại và Tiền Nhị liên thủ với nhau cùng tranh giành với Tôn Tam và Lý Tư một ngọn núi. Sau đó Lý Tư bị người khác ám hại thiệt mạng, người của y bơ vơ như rắn không đầu, chỉ cần có kẻ nuốt chọn thì thủ lĩnh Chu Ngũ của sơn trại bên cạnh đó cũng sẽ gặp nguy hiểm. Chu Ngũ muốn ra tay cứu giúp bọn họ nhưng bản thân trong nhà y còn có biết bao nhiêu việc phiền toái cần phải giải quyết. Hơn nữa Chu Ngũ còn lo sợ Triệu Đại, Tiền Nhị và Tôn Tam liên thủ lại để đối phó với y nên Chu Ngũ mới tính đường dùng mưu kế, thiếp nói có đúng không?
- Hả?
Dương Lăng nuốt ực miếng nước bọt một cái, thật không thể ngờ được Hồng Nương Tử lại có cách giải thích độc đáo đến như vậy. Hắn không kìm lòng được cười lên vài tiếng.
Hồng Nương Tử thấy vậy bèn chột dạ lo lắng. Nàng vẫn luôn tự ti rằng bản thân mình không biết chữ, không hiểu nhiều đạo lý, sẽ bị người đọc sách như Dương Lăng chê cười xem thường. Lúc này nhìn biểu hiện như vậy của Dương Lăng, Hồng Nương Tử bất giác đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói:
- Thiếp... thiếp nói không đúng sao?
- Đúng, đúng, đúng là như vậy đó.
Dương Lăng nắm chặt lấy tay của nàng, động viên nói:
- Vậy nàng cũng hiểu lý do vì sao ta lại để cho nàng xuất binh rồi chứ? Theo nàng thì nên làm thế nào?
Hồng Nương Tử nhận được sự cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738299/chuong-417-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.