Chương trước
Chương sau
- Dạ vâng!
Sở Linh đáp lời một tiếng rồi xoay người đi, Mã Liên Nhi vội nói:
- Khoan đã, phu quân đại nhân, Giả Cổ khống chế Ngũ Thành Binh Mã Ti, chưởng quản trị an đất Nam Kinh. Trên dưới trái phải đều là huân thích vương công, không thể trêu chọc. Gã có thể công cán tại đây mười năm, đó là tay lão làng trên quan trường. Tâm tư khéo léo, sắc xảo. Nay lại không màng kiêng kị chạy đến đây tìm chàng, thế nhất định là đã gặp phải chuyện khó xử, chàng vẫn là nên đi xem sao.
Dương Lăng nghe xong ngẫm nghĩ một lúc, vỗ đùi nói:
- Được...Thế thì…gặp một lần!
Hắn đem hạt dưa vừa cắn xong cho vào miệng con gái, nhẹ nhàng vuốt đầu cô bé, cười nói:
- Đi, mèo con tham ăn, để mẫu thân cắn cho con, phụ thân chốc nữa sẽ chơi với con sau.
Dương Lăng đi đến phòng khách, chỉ thấy một võ quan cúi đầu, đi qua đi lại trước bức tùng hạc, không ngừng xoa tay, trông có vẻ vô cùng lo lắng.
Dương Lăng ho nhẹ một tiếng, vị quan đấy nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy một chàng thanh niên vừa bước vào cửa, trên người mặc mãng bào vân cẩm màu đỏ, đai ngọc quấn eo, mơ hồ toát lên vẻ uy nghiêm, trên đầu chưa chải tóc quan, chỉ tùy tiện đội khăn lụa đen quấn đầu. Sau lưng hắn còn tháp tùy bởi hai thị vệ có ánh mắt cảnh giác dị thường, vừa bước vào cửa, lập tức trái phải mỗi người một bên, đứng ở hai bên mép cửa.
Trông thấy cách ăn mặc và khí chất của Dương Lăng, không cần dẫn kiến, Giả Cổ lập tức tiến lên vài bước, cung kính bái lạy:
- Hạ quan Giả Cổ tham kiến Quốc công đại nhân.
Dương Lăng đỡ gã một tay, vừa hay xem xét trên dưới ngoại hình gã, trông diện mạo đoan chính, cốt cách hùng vĩ, tuổi tầm ngũ tuần, trong giọng nói có chứa một khí chất không giận mà uy, chỉ là thân thể có chút mập mạp, xem ra là kết quả của việc sống an nhàn sung sướng ở Nam Kinh mà ra.
Dương Lăng ha hả cười nói:
- Giả đại nhân, gặp nhau tại gia, hà tất đa lễ? Đến đây đến đây, mời ngồi, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn luận. Khụ! Người đâu, tiếp trà.
Giả Chỉ huy gượng cười hai tiếng nói:
- Quốc công gia, hai mãnh hổ đối đầu trong thành Nam Kinh, gây náo động tơi tả trước miếu Phu Tử, người của hạ quan trong nha môn đã không chèn ép được nữa, hạ quan vỗn muốn đến bẩm báo với Binh bộ Thượng Thư đại nhân, Binh Bộ Nam Kinh thực quyền không lớn, hai con hổ này e rằng ngay cả Binh Bộ Thượng Thư đại nhân cũng không chấn áp nỗi, trong lúc bí bách, hạ quan đành phải mạo muội đến cầu cứu Quốc công, hiện giờ còn chưa rõ tình hình tại miếu Phu Tử thế nào nữa, hạ quan trong lòng nóng như lửa đốt, trà này…kỳ thật không uống nỗi nữa rồi.
Dương Lắng thấy kỳ lạ:
- Thế mà cũng để Liên Nhi nói trúng rồi. Quả nhiên có chuyện phát sinh, lưỡng con mãnh hổ? Hai gã nào được xưng là mãnh hổ đây?
Hắn nhớ đến chuyến đi Tô Châu chống giặc Oa có một trận đại chiến giữa binh Sơn Đông và binh Tứ Xuyên, chẳng lẽ lại có hai đường binh mã xung đột với nhau?
Những chuyện như thế thường hay phát sinh khi triệu tập binh mã, những đại binh vốn dĩ thích gây chuyện thị phi, cộng thêm họ đến từ những địa phương khác nhau, quan điểm địa phương rất mạnh, hai binh lính khác địa phương mà gây nhau, binh mã trợ chiến mỗi bên sẽ không ngừng gia tăng, cuối cùng thì bùng nổ trận chiến lớn.
Dương Lăng vội vàng hỏi:
- Phát sinh chuyện gì, là hai đường binh mã nào xung đột với nhau à?
Giả Chỉ Huy cười khổ nói:
- Là Nam Kinh Cẩm Y Vệ Trấn Phủ Sứ Tiền đại nhân và….Giang Bân Giang đại nhân dưới trướng của ngài.
- Bọn họ sao?
Dương Lăng giật mình kinh ngạc:
- Bọn họ sao lại nảy sinh xung đột thế, giờ họ đang ở đâu?
Giả đại nhân nói:
- Hình như là Giang đại nhân du sông Tần Hoài, dạo đến miếu Phu Tử, không rõ vì sao lại nảy sinh xung đột với Tiền đại nhân. Lúc hạ quan đến nơi, chỉ thấy thân binh của Giang đại nhân chặn hết cửa chính của miếu Phu Tử, Tiền đại nhân bị mắc kẹt bên trong, hai bên giương cung bạt kiếm. Đám Cẩm Y Vệ của Nam Trấn Phủ Ti nghe tin liền không ngừng tiến đến trợ uy, lại vây kín lấy Giang đại nhân.
Giang đại nhân không chịu thua kém, y có một bộ nhân mã hiện trú đóng ở ngoài thành, cũng bị y phái người triệu đến đối phó với Cẩm Y Vệ, hiện trước miếu Phu Tử vô cùng hỗn loạn. Bá tánh vây quanh đông như biển núi, ngay cả chiếc thuyền hoa trên sông Tần Hoài cũng bu đầy người xem náo nhiệt, hạ quan phải cố gắng hết sức mới chen được vào trong, nhưng đôi bên đang nổi trận lôi đình, cũng chẳng thèm nói đầu đuôi nguyên do cho hạ quan biết, chỉ giằng co với nhau mãi. Hạ quan thấy tình thế không hay nên đành, đành phải…
Dương Lăng vừa nghe đã hiểu ngay, Giả Chỉ huy tuy phụ trách trị an thành Nam Kinh, nhưng số người gã không thể quản thì quá nhiều, hiện giờ cũng giống y như cục quốc an và quân chiến dã khiêu chiến với nhau, lần này gã có đứng về phía nào cũng sẽ chống đỡ không nỗi.
Giả Chỉ huy đóng vai trò là trưởng quan của Ngũ Thành Binh Mã Ti. Có quan hệ vô cùng mật thiết với Nam Trấn Phủ Ti Cẩm Y Vệ, gã nhất định sẽ thiên vị Cẩm Y Vệ, nhưng Giang Bân là người do mình dẫn đến, gã muốn giúp Cẩm Y Vệ, nhưng cũng không thể đắc tội với mình, thế là đành phải gõ cửa cầu cứu mình.
Trong lòng Dương Lăng liền suy tính hạch toán, Giang Bân và Tiền Ninh, đó là quan hệ nước giếng không phạm nước sông. Cả hai người họ vì sao lại gây nên động tĩnh lớn thế này? Không sai. Cả hai vốn dĩ đích thị là người ngang toàn kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo thì kiêu ngạo, bọn họ ai cũng không thiếu tâm nhãn, tuyệt đối không phải người lỗ mãng gây chuyện bất chấp hậu quả, tại sao lại gây náo động lớn nhường này nhỉ?
Lúc này hắn cũng không thể suy nghĩ nhiều nữa, vội nói:
- Được, thế thì bổn Quốc công sẽ đi cùng ngươi, ta muốn xem xem hai tên khốn kiếp này giở trò gì, đi…
“Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa, dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia”. Sông Tần Hoài chia làm hai nhánh ở cửa Thông Tế, một dòng vòng qua ngoài tường Nam Thành hướng đến Tây lưu, gọi là ngoại sông Tần Hoài; còn một dòng thông qua Đông Thủy quan vào trong thành Nam Kinh, mười dặm Tần Hoài thì nơi đẹp nhất là ở miếu Phu Tử, có nguyệt đài, cầu Văn Đức, phố Thạch Bá, ngõ Ô Y, cầu Chu Tước.
Nơi đây vốn dĩ là dòng người như dệt, giờ đây càng bị những người bu quanh xem náo nhiệt làm cho tắc nghẽn không thông, có một số người dẫn trẻ nhỏ lên phố liền vác lên trên cổ, đứa trẻ tay trái cầm đèn hoa, tay phải cầm thức ăn vặt, còn người cha bên dưới thì nhón chân lên, nhướng cổ lên xem đám đông.
Thuyền hoa trên sông nhiều vô số kể, tuyệt đẹp hoa lệ, những con thuyền nhỏ đãi khách cứ như con cá bơi qua khe hở giữa các thuyền lớn, văn nhân nhà thơ thì ôm lấy giai nhân gió trăng đứng ngay trên mũi thuyền, tay ôm mỹ nhân, tay thì cầm rượu, bất giác còn có hạ nhân thư đồng chạy lên chạy xuống truyền tin mới nhất từ hiện trường vụ xung đột.
Trước miếu Phu Tử, mười mấy tên Cẩm Y Vệ mặc Phi Ngư phục, mang Tú Xuân Đao đã ra khỏi vỏ đang đứng ngay trước cổng, trông họ đang giương mắt đằng đằng như hổ, nhưng đối mặt với lực lượng tương đương ở bên ngoài, lại là một bộ mặt đầy sát khí, tinh thần khí khái tuyệt đối khác với mãnh tướng biên quân, không khỏi có chút gay go dữ dội.
Giang Bân song đao chống đất, hai chân giang ngang, ngông nghênh đứng trước cửa, mắt khép hờ không chớp cái nào. Bên cạnh y, là một cái bàn cướp được từ vị tiên sinh bói toán. Trên bàn đặt một lư hương nhỏ, khói ba nén nhan lượn lờ, đã cháy hết hơn nửa phần.
Mười mấy tên thân binh của gã sát khí đằng đằng, cương đao xuất vỏ, bày ra bộ mặt không coi ai ra gì.
Tiền Ninh ngó đầu ra xem từ phía cửa, nhìn nhìn ba nén nhan sắp tàn lụi, không khỏi lén nuốt nước miếng: Giang Bân buông lời độc ác, tam hương lụi tàn, còn không giao người ra, y sẽ giết vào trong miếu, giờ mắt thấy thời khắc sắp đến rồi, Lão Giả chết tiệt, ta đã nháy mắt cả nửa ngày trời với gã, chẳng lẽ còn không hiểu ý ta bảo gã đi tìm Uy Quốc công hay sao? Mẹ nó, không lẽ bắt ta phải nói trắng trợn ra hay sao? Ta đường đường là Trấn Phủ Sứ, há có thể tỏ ra nhu nhược như thế?
Trong lòng Tiền Ninh thầm mắng chửi Lão Giả, rồi lại nhanh chóng rụt đầu trở vào.
Còn ở vòng ngoài, binh lính Cẩm Y Vệ bao vây đám người Giang Bân mặt hướng ra ngoài, đối nghịch với tướng sĩ biên quân vừa đuổi đến, đám người này cũng chẳng nhàn rỗi, chửi bới nhau không thôi.
Đám Cẩm Y Vệ nổi giận đùng đùng, vênh mặt hất hàm sai khiến:
- Bọn đại đầu binh các ngươi, lá gan cũng không nhỏ, dám gây rối ở đây, có biết bên trong là ai không hả? Là Nam Trấn Phủ Ti Tiền Đại Nhân. Cẩm Y Vệ mà các ngươi cũng dám đắc tội, thật không biết con mẹ nó phải quấy. Các ngươi nhìn cho rõ đây, Phi Ngư Bào, Tú Xuân Đao, thánh sủng riêng đối với Cẩm Y Vệ bọn ta, đừng có con mẹ nó đui mù không biết điều!
Biên binh tác chiến dũng mãnh, đối với cách thức quan binh thường ngày thì cực kỳ thiếu thốn, bọn họ từ nơi xa xôi phương Bắc đến đây, một tên đại đầu binh không rõ lai lịch mà thôi, sợ gì Cẩm Y Vệ nào. Quay đầu vỗ mông chạy lấy người, còn lo gì con mẹ nó Cẩm Y Vệ hay là Hoa Y Vệ. Hơn nữa nhánh biên quân này là từ Kinh Doanh điều đến, Tổng binh quan là đương kim Hoàng Thượng, Hứa Thái, Giang Bân là trực thuộc thiên tử và là nhân mã của đương kim Uy Quốc công, ngó xem phía trên đầu, bọn họ đang cắm lông thiên nga đấy, quân đầu số một Đại Minh, ai sợ ai chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.