Cửa mở, Dương Phán Nhi bĩu môi, giống như một đại cô nương vậy đứng trước cửa, Sở Linh đứng ngay sau lưng cô bé, nhịn cười làm khuôn mặt ửng hồng, thấy Dương Lăng đứng ngay cửa, nàng ta vội vén áo thi lễ, dịu dàng nói:
- Tỳ nữ gặp qua lão gia.
Dương Lăng hơi lo lắng phẩy tay chào, hắn ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dương Phán Nhi, thay bừng một bộ mặt khả ái và thân thiện nhất, chột dạ nói:
- Sao Phán Nhi dậy sớm thế, để phụ thân bế chút có được không.
Dương Phán Nhi nhỏ tuổi, dung mạo chưa mở, chưa ra dáng một mỹ nhân, tuy nhiên vẻ mặt khá thanh tú, đáng yêu và thuần khiết. Ánh nắng chiếu rọi lên người cô bé, chiếu thẳng vào làn da non nớt và trong sáng ấy.
Cô bé chải hai bím tóc nhỏ dựng đứng, dùng chuỗi ngọc màu đỏ buộc lên, trên người mặc áo gấm màu phấn hồng, chân mang đôi hài đầu hổ viền nhung, trong tay cầm một cái trống nhỏ, xem ra vừa rồi là dùng vật này để gõ cửa đây.
Cô bé hiếu kỳ nhìn Dương Lăng, dường như có chút buồn bực, không hiểu tại sao hắn lại xuất hiện trong phòng của mẫu thân. Dương Lăng làm ra bộ mặt đáng yêu nhất có thể, Dương Phán Nhi ấy thế mà vẫn vùng vằng khỏi tay hắn, hình như không nể mặt chút nào. Mã Liên Nhi xõa tóc, chỉ mặc thường phục rộng rãi thoải mái, cười tủm tỉm vọt ra từ sau bức bình phong.
Đây là khuê các nội uyển, cho dù là gia đinh hộ viện cũng không được phép vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738238/chuong-399-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.