Chương trước
Chương sau
Các tướng vừa lui trong đại sảnh rộng rãi, khí thế đằng đằng sát khí lập tức biến mất, thay vào đó lại trở nên nghiêm túc. Dương Lăng đưa mắt lẳng lặng nhìn một góc nào đó, qua một hồi lâu mới thản nhiên nói:
- Chuyện gì?
Một vị tướng quân đứng dựa vào cột cửa, băn khoăn muốn tiến lại lui, hiện giờ lại rón rén lui ra ngoài, vừa nghe Dương Lăng hỏi vội dừng bước, xoay người quỳ gối:
- Khởi bẩm Quốc công, mạt tướng Nam Kinh Tả Vệ Thiên hộ Lưu Trung, có chuyện cơ mật muốn bẩm báo Quốc công đại nhân.
Dương Lăng từ từ cúi đầu xuống, nhướn mày hỏi:
- Chuyện cơ mật?
- Vâng!
Tim Lưu Thiên hộ đập thình thịch, nhưng thân binh y cứu bị thương quá nặng, cũng sắp chết rồi, có trời mới biết trên đời còn ai khác biết chuyện này. Chu Đức An đã chết, lúc này không nói rõ ràng, đại tội khi quân có can hệ trọng đại, chẳng phải do y gánh hết hay sao?
Dương Lăng thản nhiên hỏi:
- Chuyện gì?
Lưu Thiên hộ liếm môi, ngập ngừng kể rõ mọi chuyện.
Người giết Lưu Lục, Dương Hổ được trọng thưởng, đó là chỉ lệnh của thiên tử. Chu Đức An giết người cướp công, chính là phạm tội khi quân. Hơn nữa vùng trong yên tĩnh, tư pháp không hỗn loạn như ở biên cương, giết chết vài dân hèn, trời cao Hoàng đế xa không có gì lớn lao. Phương Tú Tài là kẻ có công danh, người làm quan lớn hơn y trong thành Nam Kinh còn có nữa là, lần mạo hiểm này thật sự quá lớn. Lúc đó các thân binh động lòng trắc ẩn với đứa bé mà y muốn giết, Chu Đức An không dám lưu lại điểm yếu nên liền ra tay giết bốn thân binh.
Nhưng thân binh gục trên cửa sổ lúc ấy vẫn chưa tắt thở, rơi xuống nước liền tỉnh lại. Khi Lưu Thiên thanh lý thi thể đã tìm được y ở rạch sông phía sau, bèn vội gọi người khiêng y ra. Thân binh này đã hấp hối, vẫn cố gắng kể hết mọi chuyện.
Khi Lưu Thiên hộ nghe xong hận không thể ném Chu Đức An xuống sông dìm cho chết ngạt, chuyện chó má xúi quẩy như vậy tại sao cứ nhắm y mà tìm. Chu Đức An làm quan to hơn y, bảo y và Chu Đức An vì một Phương Tú Tài không hề quen biết mà đi kiện tụng. Lưu Thiên Tổng không hề vui vẻ, nhưng thân binh bên cạnh y đã nghe toàn bộ, y lại không có bản lĩnh giết người bịt miệng như Chu Đức An. Do đó đành phải dứt khoát bảo người tìm chiếc xe trong thôn, đặt chăn bông rồi chở thân binh đó trở về.
Dọc đường y mãi sầu não vì không biết tìm vị đại nhân nào bẩm báo việc này. Nào ngờ lại nghe nói Chu Đức An chết trận, lần này cũng không kiêng kị gì nữa, người còn ân tình còn, người đã chết thì còn ai lo nữa. Vì biết rõ tâm tình hiện tại của Quốc công không tốt, y cũng phải nhân lúc thân binh đó vẫn chưa tắt thở khẩn trương bẩm rõ với Dương Lăng, tránh cho bản thân không bị liên can.
Dương Lăng nghe xong vẫn không tỏ vẻ kinh ngạc, nếu là bình thường nghe thấy hành vi khiến người và thần căm phẫn như thế thì y hắn nhất định nổi trận lôi đình rồi. Nhưng hôm nay quá nhiều chuyện chấn động nên không còn cách nào khiến hắn y kinh sợ nữa,. Dương Lăng hạ giọng:
- Ta biết rồi. Dặn thân binh của ngươi không được để lộ việc này,. Bổng Chùy, dẫn người đi lấy khẩu cung của thân binh Chu Đức An. Nếu lang trung trong quân không giỏi y thuật thì cố gắng tìm danh y trong thành cứu tính mạng của y.
Lưu Thiên hộ vâng vâng dạ dạ rồi lui ra ngoài cùng Lưu Đại Bổng Chùy. Y Hắn nhất định phải trấn áp tội ác của Chu Đức An, đợi thế cục dịu đi mới có thể công bố, bằng không tội ác như vậy, việc giết cả nhà cướp công xin thưởng sẽ gây ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ trong lòng dân chúng Giang Nam. Hiện giờ thế cục rối rắm, không thể vội vàng trong nhất thời.
Nếu không phải hiện tại chưa rõ Liên Nhi sống chết ra sao, nghe nói Chu Đức An gây ra tội ác như vậy, ý hận trong lòng y hắn đối với Hồng Nương Tử nhất định đã giảm, hiện tại Dương Lăng lại không hề dao động. Không sai, y hắn có chút áy náy với Hồng Nương Tử, đây cũng là nữ nhân duy nhất mà hắn y thua về mặt đạo nghĩa, hơn nữa hắn y rất thích nghĩa khí và tính hào sảng của Hồng Nương Tử, song cũng không đồng nghĩa với việc hắn y có thể dung thứ mọi hành vi của Hồng Nương Tử.
Tương tự như lúc hắn y lập kế giết chết Vương Cảnh Long vậy, muốn đối xử với hắn y ra sao cũng được. Nhưng nếu làm tổn thương người thân hay người yêu của hắny, vậy hắn y sẽ trả lại cho đối phương gấp mười gấp trăm lần, quyết không nương tay. Hồng Nương Tử đã chạm đến tận cùng giới hạn của hắny, cho dù ả nàng ấy không biết người mình làm tổn thương là ai.
Đi xuống đại sảnh, nhìn vầng trăng sáng càng lúc càng rõ phía chân trời, nhớ tới đứa con gái do một mình Liên Nhi nuôi nấng đến giờ vẫn không biết dáng vẻ của mình, trong lòng Dương Lăng thấy chua xót. Dương Lăng trước giờ chưa từng khẩn cầu trời cao, lần đầu tiên hắn y chắp tay lại, thành kính hướng về phía trời xanh cầu nguyện:
- Ông trời, xin ông nhất định phù hộ Liên Nhi bình an vô sự!
Dưới ánh trăng, Dương Lăng đứng lặng thật lâu không hề động đậy. Một đêm này với hắn y mà nói nhất định là một đêm thao thức vô tận.
Tuy bên Tạ Dương hồ có thiên quân vạn mã, song lại vô cùng tĩnh lặng. Ánh trăng rọi sóng sánh trên mặt hồ, nước hồ bên bờ lại tựa như ánh lửa đang nhảy múa, đó chính là phản quang từ lửa trên bờ.
Hồng Nương Tử và Triệu Phong Tử thăm hỏi thương binh, kiểm tra nhân mã. Vừa trở lại ven hồ, Triệu Phong Tử tỏ ra mệt mỏi, nhìn chằm chằm ánh lửa nhảy múa trên mặt hồ, nói:
- Quan binh cũng rất lao lực, nhưng Dương Lăng nhất định thừa thắng truy kích. Cùng lắm y sẽ cho binh mã nghỉ ngơi một đêm, ngày mai nhất định hợp vây.
- Ngươi chuẩn bị thế nào? Tú Tài, lúc này còn có thể nhảy ra sao?
Hồng Nương Tử bình tĩnh hỏi. Trên mặt của nàng toát ra thần thái khác thường, đại thù được báo, dù mệt đến đâu, nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Những ngày qua, cái chết của phụ thân cùng nhiều thúc bá huynh đệ, phụ nữ, trẻ em và người già trong sơn trại nhiều như vậy, nó giống như một tảng đá lớn nặng ngàn cân đè nặng lên khiến nàng cô không thở nổi.
Đó đều là những người thân đã gián tiếp chết vì tư tâm của nàng. Máu đó, lửa đó, mối nợ sâu sắc đó, nếu không phải còn thù lớn chưa trả, còn con trai của mình ở bên, nàng đã sớm không thể chịu đựng được nữa. Giờ đây, cuối cùng tâm nguyện đã được đền đáp, hiện giờ nàng không cần quan tâm gì nữa.
Thù riêng của nàng đã xong, nhưng Bạch Y Quân thảm bại đến thế, về mặt đạo nghĩa thì nàng không thể bỏ đi như vậy. Nàng cũng nhìn đăm đăm hồ nước, ngồi thừ người ra:
- Ta và hắn … có thể cứ mãi đối mặt như vậy, có lẽ không bao lâu nữa ta cũng sẽ bị hắn chém đầu. Từ nhỏ đến lớn ta chưa hề khóc, vì hắn mà không biết ta khóc thầm bao nhiêu lần, chỉ là không biết khi ta chết đi, hắn có rơi một giọt nước mắt vì ta hay không?
Hồng Nương Tử im lặng suy nghĩ, miệng nở nụ cười thê lương.
- Ta phái ra bốn nhóm nhân mã, có thể nhanh chóng tới bờ sông truyền ra tín hiệu.
Triệu Phong Tử sa sút ý chí, mạo hiểm đầu cơ, nhiều lợi ích đến đâu, tổn thương nhiều đến đó. Lần mạo hiểm này của y đã thất bại, gây ra tổn thất không thể vãn hồi:
- May mà ta còn chừa lại một chiêu cuối cùng này, nếu bọn họ thành công, chúng ta còn có một tia hy vọng chạy thoát.
- Sau đó thì sao? Chúng ta chạy đi đâu?
Hồng Nương Tử mở to đôi mắt xinh đẹp, ánh trăng đong đầy trong mắt:
- Đều tại ta xen vào lung tung, tán thành đến Giang Nam thành. Nếu nghe theo Mộc Vân, chúng ta đi Thiểm Tây, có lẽ sẽ không thất bại thảm hại rồi.
Nói đến đây, Hồng Nương Tử chợt phát hiện, bản thân vì Dương Lăng mà hại sơn trại dễ dàng bị diệt, phụ thân và người thân trong trại tử thương vô số. Nhưng vì phụ thân báo thù mà gần như lại hại Triệu Toại, trong lòng nàng không khỏi hối hận.
Triệu Phong Tử lại lắc đầu, cười khổ nói:
- Từ Giang Nam xuống vốn là một chủ ý điên rồ, nhưng ngươi xem thử trận thế Dương Lăng bố trí ở Giang Nam giống như không có chuẩn bị sao? Hiện giờ xem ra, nếu chúng ta đi Thiểm Tây chỉ sợ sẽ thảm hại hơn. Bây giờ chúng ta nhìn ra Thiểm Tây lợi cho chúng ta phát triển, đối với triều chính, dân tình, người của triều đình hiểu rõ hơn chúng ta, bọn họ càng có thể nhìn rõ. Dương Lăng sẽ không có an bài gì ở Thiểm Tây sao?
Hồng Nương Tử im lặng, Triệu Toại nghĩ ngợi rồi nói:
- Nếu chúng ta phá vây thành công, trước tiên nên đi về hướng tây, tỏ thái độ tiến quân đến Thiểm Tây, sau đó lại đi về một hướng không có khả năng nhất.
- Đi đâu?
Triệu Phong Tử cười ha ha, ngọn lửa chiếu sáng ánh mắt của y, thoạt nhìn quả là có chút điên rồ:
- Hà Bắc, đến Thái Hành Sơn. Triều đình tuy lớn, nhưng chính vì lớn nên chỗ dùng lực quá nhiều, bọn họ không có tài lực tiêu hao mãi vào chúng ta. Trong những năm Vĩnh Lạc, binh hùng tướng mạnh, Thát tử ở tái ngoại đều nghe ngóng rồi chuồn, nhưng Đường Trại Nhi chỉ với mấy ngàn nhân mã mà có thể thủ vững hơn hai tháng Ngự Thạch trại tại Thanh Châu, Sơn Đông. Hiện giờ triều đình không gánh nổi quân phí khổng lồ, nếu vào Thái Hành Sơn rậm rạp, muốn tìm mấy ngàn binh mã của chúng ta tựa như mò kim đáy bể. Chỉ có điều... nếu kế này lại bị Dương Lăng nhìn thấu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.