Chương trước
Chương sau
Dương Lăng hoảng lên: Không thể nào, nhất định là khi nàng đến các cửa thành khác thì trên thành đã báo đóng cửa. Dương Lăng nghĩ vậy, lại lo lắng ngoái đầu lại căn dặn:
- Bổng Chùy, lập tức lên đầu thành bảo Hứa Thái thăm dò tung tích Liên Nhi. Ngươi cũng đi, dẫn theo tất cả thân binh đoàn ngựa, phải mau chóng tìm được Liên Nhi, có tin gì lập tức hồi báo!
Lưu Đại Bổng Chùy thấy thái độ gay gắt của Dương Lăng, liền bối rối đáp một tiếng rồi hối hả dẫn người đi.
- Thế nào? Thế nào rồi?
Dương Lăng lo đến ruột gan như bị thiêu đốt, muốn đích thân tìm người nhưng lại không biết đi đâu, nếu Liên Nhi trở về ngay lúc này thì tính sao?
Dương Lăng cực kỳ sốt ruột, hận đến mức tung cước đá bay chậu hoa bên đường mòn, nó văng lên rồi rơi xuống đất vỡ tan tành:
- Hồng Nương Tử! Nàng đúng là đàn bà ngu không hiểu thị phi, nếu Liên Nhi có mệnh hệ gì, ta quyết không tha cho nàng đâu! Nhất quyết không tha!
Dương Lăng tức giận đến thở phì phò, hai mắt long lên sòng sọc.
Lúc này liền có một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Ông là ai? Đó là hoa của ta, đồ xấu xa!
Dương Lăng liền quay lại. Chỉ thấy một cô bé trắng trẻo đứng bên cửa, hai tay đang cầm một trái táo đỏ tươi, đôi mắt to tròn long lanh đang tức giận nhìn hắn.
Dương Lăng liền đến gần, chậm rãi ngồi xổm xuống. Cô bé cực kỳ đáng yêu, đôi mắt xinh đẹp, thần thái có vài phần giống Liên Nhi. Cô bé dẩu môi, cảnh giác nhìn Dương Lăng, thấy hắn đưa tay ra liền né tránh chạy về phía Sở Linh ôm lấy chân nàng, chỉ vào Dương Lăng nói:
- Dì ơi, đánh kẻ xấu đi!
Dương Lăng cay cay sống mũi. Hắn cố gắng thả lỏng cơ mặt, nhẹ nhàng nói:
- Phán Nhi, ngoan, đừng sợ, ta không phải người xấu, là phụ thân đây!
Cô bé kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt to tròn tỏ vẻ nghi ngờ, lại không nói tiếng nào.
Sở Linh bế cô bé lên, áp vào má cô bé nói:
- Phán Nhi, người đó là phụ thân của con, thật sự là phụ thân đó. Dì từng kể với con rồi mà, phụ thân có thể cưỡi ngựa đưa con đi chơi, mua món ngon cho con ăn. Mau gọi phụ thân đi!
Dương Phán Nhi nghiêng đầu qua, nói:
- Dì ơi, tìm mẹ, mẹ về chưa?
Đôi mắt Dương Lăng rơm rớm, từ từ đứng dậy, dịu dàng nói:
- Phụ thân nhất định tìm mẹ về cho con, Phán Nhi ngoan. Cứ ở với dì, ta đi đây.
Tuy Dương Lăng không biết nên đi đâu tìm Liên Nhi, nhưng nếu để hắn ở trong phủ chờ tin thì không chịu được. Hắn vội chạy ra cửa lớn, thân binh liền chạy đến cửa. Hắn vừa định vịn yên ngựa leo lên thì chợt có tiếng Lưu Đại Bổng Chùy vọng từ xa:
- Quốc công, Quốc công, người này nói y biết tin của Mã cô nương.
Dương Lăng vừa ngoái lại, chỉ thấy Lưu Đại Bổng Chùy đi theo một vị công tử vội vã chạy tới, hỏi dồn:
- Huynh là ai? Huynh biết tung tích Liên Nhi sao?
Hắn không nhận ra Quan công tử từng có duyên gặp một lần, Quan công tử cũng không nhận ra đây là Quốc công, y vội nói:
- Mã cô nương chưa về phủ ư? Vậy thì nguy rồi, khi nãy ngoài thành cứu được một thị vệ bị gãy xương sườn, nghe nói Mã cô nương trên đường chạy trốn thì bị Bạch Y Quân bắt lại. Tuy y không tận mắt thấy Mã cô nương bị bắt hay giết, nhưng võ công và thuật cưỡi ngựa của thủ lĩnh phỉ tặc kia đều ở mức thượng thừa, Mã cô nương có tám chín phần là lành ít dữ nhiều.
Y nói đến đây thì mắt đã rưng rưng, đột nhiên đảo mắt, sực nhớ ra một chuyện quan trọng, lắp bắp nói:
- Huynh… huynh là Uy Quốc công? Quốc công đến Mã phủ làm gì? Mã cô nương… cô ấy…
Dương Lăng bình tĩnh đáp:
- Đa tạ tin tức của huynh. Ta là tướng công của Liên Nhi!
Khi Quan công tử đang trố mắt há miệng, Dương Lăng xoay người lên ngựa, đột nhiên quát to một tiếng:
- Theo ra rời thành, sống phải thấy người, chết… phải thấy xác, tìm Liên Nhi về cho ta!
Đoạn hắn thúc ngựa lao đi trước.
Thị vệ vội vàng lên ngựa cuốn bụi đi theo. Quan công tử hớp phải một đống bụi, mặt cũng xám xịt như bụi:
- Chả trách tin đồn nói Mã cô nương là thê tử của một nhân vật quyền cao chức trọng, thì ra… thì ra là thật, còn đường đường là Uy Quốc công.
Tội nghiệp, mối tình si này cả đời không còn hy vọng rồi. Quan công tử ôm trái tim tan vỡ ủ rũ bước đi.
Dương Lăng lao ra khỏi thành, thúc ngựa rong ruổi như điên. Đến nơi nào cũng dừng ngựa dò hỏi tin tức từ các binh sĩ đang nhốn nháo tập trung, mãi đến khi đi hết một vòng quanh thành thì hắn mới lấy lại bình tĩnh.
Đứng trên một con đường, Dương Lăng hoang mang nhìn quanh. Các thị vệ yên lặng ghìm ngựa, đuốc trong tay bị gió thổi kêu lách tách. Hắn nhìn tứ phía, cách xa mấy trượng là cảnh tối tăm, sao trên trời cũng ảm đạm vô sắc tựa như trái tim của hắn hiện tại.
Liên Nhi vẫn chưa trở về, xem ra thực sự lành ít dữ nhiều rồi, nhưng tại sao vẫn chưa tìm được xác? Một cô nương trẻ tuổi như nàng, nếu rơi vào tay bọn phỉ tặc cùng đường mạt lộ…, Dương Lăng nghĩ đến đây đã thấy rùng mình.
Từ đằng xa đột nhiên xuất hiện một con rồng lửa, vó ngựa phi nhanh như bay. Tuy khả năng Bạch Y Quân tái xuất hiện ở đây không lớn là mấy. Lưu Đại Bổng Chùy dẫn theo mười mấy thân binh thúc ngựa tiến ra đón, nhân mã hai bên vừa gặp nhau, sau đó lại xông qua hết, người đi đầu chính là Giang Bân.
Tin Uy Quốc công hạ lệnh truy tìm Mã Liên Nhi đã truyền khắp ba quân, đích thân y cũng bôn ba bên ngoài đến tối vẫn chưa về. Chỉ cần không phải đồ ngốc, ai cũng biết nữ nhân này có quan hệ gì với hắn, tướng lĩnh các lộ sẽ không bỏ qua cơ hội cống hiến như vậy. Họ đều nháo nhào đốc thúc nhân mã đi tìm, song vẫn không có tin gì. Giang Bân sắp xếp đội ngũ, dẫn theo thân binh rời doanh trại tìm kiếm, đúng lúc này chạm mặt Dương Lăng.
Trông thấy Dương Lăng, Giang Bân giục ngựa tiến lên, hùng hổ nói:
- Quốc công, tối nay đừng chỉnh đốn nữa, lập tức xuất binh kéo đến Tạ Dương hồ, diệt sạch bọn phỉ tặc, nói không chừng… có thể tìm thấy tung tích của Mã cô nương.
Càng nói về sau, giọng của gã cũng yếu đi, hiển nhiên cũng nghĩ rằng Bạch Y Quân không biết quan hệ giữa Mã Liên Nhi và Uy Quốc công. Một cô nương trẻ trung như hoa như ngọc lọt vào miệng sói đang ôm lòng oán hận thì sẽ có hậu quả gì đây, cho dù tìm được, chỉ e là càng không thể chịu được, khó mà đối mặt.
Từ hôm qua đến nay dọc đường truy sát rồi lại ác chiến, tuy Dương Lăng chưa từng đích thân động thủ nhưng thân thể cùng tinh thần đã mệt rã rời, lại bị chuyện này đả kích nên tiều tụy cùng cực, lòng của hắn hiện giờ đã bay đến Tạ Dương hồ. Lúc này nghe lời Giang Bân nói vậy, Dương Lăng không buồn nghĩ ngợi gì nữa, cố mở to đôi mắt đầy tơ máu, nghiêm giọng:
- Gọi hết ba quân nhổ trại, tiến công Tạ Dương hồ cả đêm!
- Được!
Giang Bân vui mừng, liền thúc ngựa đi ngay.
Dương Lăng dẫn theo thân binh về thành, các lộ trú quân đều tụ họp tại quan nha Đô Chỉ huy. Hứa Thái và Giang Bân đều đi vào trong trước, chỉ thấy Dương Lăng lẳng lặng đứng quay mặt vào tường, hai người vội dừng bước, đến gần nói nhỏ:
- Quốc công, tướng lĩnh các lộ đã đến, xin Quốc công hạ lệnh!
Dương Lăng im lặng hồi lâu, bèn mở miệng:
- Về thôi!
Hai người đều ngạc nhiên:
- Cái gì?
Dương Lăng từ tốn nói:
- Các quân bắc tiến chưa đến nơi, từ sáng hôm qua đại quân ngoài thành đã đánh Lưu Thất, đánh Dương Hổ, đánh Triệu Phong Tử, chiến đấu liên hồi. Sức đã cạn kiệt, đến cơm cũng không ăn được bao nhiêu, nếu không để họ nghỉ ngơi một đêm, lúc chạy cả đêm đến Tạ Dương hồ thì chỉ là một đám quan binh uể oải không còn sức đánh, còn kẻ địch lại sung sức, sao chiến đấu cho được?
Hứa Thái vội nói:
- Quốc công, Mã cô nương…
Dương Lăng ngắt lời y, u uất nói:
- Ta biết, ta hận không thể mọc cánh bay đến Tạ Dương hồ, diệt sạch đám phỉ tặc. Nhưng ta không thể nghĩ riêng cho mình mà trả giá cho thương vong gấp mấy lần, hơn nữa hiện giờ đi, chỉ e… đã muộn rồi!
Hứa Thái, Giang Bân đều yên lặng khoanh tay, không nói thêm nữa.
Dương Lăng chợt xoay người đi vào chính đường. Chỉ thấy chính đường toàn là chiến tướng, tuy ai cũng mỏi mệt nhưng vẫn mặc giáp trụ, kiếm đeo bên sườn, những ngọn đuốc chiếu vào khôi giáp của họ phản ánh những vệt sáng.
Vừa thấy Dương Lăng đi ra, tất cả chiến tướng đều đứng trang nghiêm, vật đâm ngựa kêu leng keng. Dương Lăng chắp tay chào một lượt rồi cao giọng nói:
- Các vị tướng quân, quân ta đã liên tiếp tác chiến hai ngày, nhất là phương vị tiến công của các quân nam Trực Lệ, các quân theo Dương Hổ, Lưu Thất không ngừng điều động. Các bộ binh trèo đèo lội suối, đi thuyền qua sông, lao tới chặn đánh kỵ binh, hai ngày nay không ăn uống gì, cực kỳ lao lực. Việc tiến quân suốt đêm là do bổn Quốc công suy xét không chu toàn, các vị tướng quân nên về doanh trại trị liệu thương binh, hỏi thăm sĩ tốt, để bọn họ nghỉ ngơi đàng hoàng. Sáng sớm mai chúng ta lại nhổ trại khởi binh, đánh một trận cuối cùng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.