Nhân mã của Dương Lăng và Triệu Phong Tử giao phong với nhau ở Hà Bắc, thường là ngươi tới ta đi, đánh lớn thì không có nhưng đánh nhỏ không ngừng. Quan binh ép tới thì lẩn tránh vào trong những ngọn núi chồng chéo lên nhau, chưa đợi hợp vây đã bỏ trốn mắt tăm, nên hai bên cũng không nói đến thắng thua gì to tát.
Dường như Triệu Phong Tử rất yên tâm về tình hình hiện tại, cũng không công kích các thành lớn giàu có như Nam Dương, Nhữ Ninh, Nhữ Châu, Quy Đức, Khai Phong, chỉ dạo quanh huyện nhỏ xung quanh, trọng điểm dựa vào một vài sơn trại.
Mấy sơn trại này không phải là trải của cường đạo sơn tặc, mà là địa chủ thân hào làm theo lệ thường, vừa gặp chiến loạn liền tập hợp cả gia tộc, mang theo toàn bộ tài sản tị nạn vào núi, tự lập sơn trại võ trang lâm thời. Chỗ như vậy vừa dễ đánh vừa có nhiều vật tư dùng được.
Thân hào, đại tài chủ có thể dễ dàng tổ chức đội ngũ gia đinh hộ viện mấy ngàn người, tiền tài tích cóp được khiến người khác khó mà tưởng tượng nổi, chỉ cần phá được một sơn trại, lương thực thu được cũng đủ để đáp ứng số lương thảo mà đội một vạn năm ngàn người của Triệu Toại dùng gần một tháng.
Quan binh giống như trước đây, vẫn lấy xa doanh bộ doanh làm chính, kỵ binh cực kỳ ít, điều này khiến Triệu Phong Tử rất yên tâm. Chỉ cần quan binh chưa có đại đội kỵ binh, thêm nữa mình không chủ động quyết chiến, thì chúng đừng phòng đối phó được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738210/chuong-391-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.