Tống Tiểu Ái mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
- Đây là công phu gì vậy? Huynh phải dạy cho muội, huynh giỏi lắm, đối với muội cũng giấu nghề, mau dậy muội, muội muốn học.
Ngũ Hán Siêu dở khóc dở cười nói:
- Bà cô của ta ơi, nàng thật không lo nghĩ gì sao, bây giờ còn muốn học gì nữa? Lửa đều cháy đến mông rồi.
- Ồ!
Lúc này Tống Tiểu Ái mới nhớ ra mình đang giả vờ đáng thương để ép Ngũ Hán Siêu cưới mình, vội vàng xụ mặt nói:
- Muội không nói vậy huynh đi nói nhé, nếu không thể cho cha huynh biết thì phải cho Quốc công biết mới được, giữa đàn ông với nhau còn dễ nói chuyện. Chẳng phải ở Nam Kinh Quốc công cũng âm thầm có một người phụ nữ sao? Huynh nói thì ngài ấy nhất định sẽ thông cảm cho huynh. Chúng ta làm hôn lễ trong quân thật lãng mạn làm sao.
Tống Tiểu Ái ôn nhu cười, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Ngũ Hán Siêu, để cho cánh tay gã nhẹ nhàng cọ vào ngực mình, dịu dàng nói:
- Tiểu Ngũ, huynh phải đi nói cho Quốc công, sau khi thành thân chúng ta không cần phải lén lút nữa. Muội thân mỗi ngày đều ở cùng huynh, uyên ương cùng gối, đầu bạc răng long, bách niên giai lão…
Ngũ Hán Siêu toàn thân xương cốt đều mềm xuống, lỗ tai ngưa ngứa, hai tay ôm một đống đồ trong áo choàng, hớn hở nói:
- Được rồi được rồi, muội … muội để cho ta suy nghĩ một chút, ta nghĩ phải tìm một cơ hội tốt mới mở miệng được.
Tống Tiểu Ái mặt biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738206/chuong-389-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.