Chương trước
Chương sau
Giang tri phủ vội vàng cười tiếp lời:
- Vâng vâng vâng, Quốc công nói quá đúng, danh gia vọng tộc địa phương đều rất yêu thương dân chúng. Tiêu Các Lão đã khẩn cầu hoàng thường miễn thuế ba năm cho Hà Nam. Lần này Bạch Y phỉ cho dù náo loạn long trời lở đất ở Hà Bắc, Sơn Đông nhiều lần muốn giết đến Hà Nam nhưng dân chúng chưa từng tạo phản, tất cả đều do bọn họ cảm động với ân huệ triều đình ban cho.
Giang Tri phủ vội vàng cười nịnh nói.
Dương Lăng ngẩn người, chợt nhớ tới chuyện Hà Nam tam bảo Tiêu Phương, Dụng Tri Liễu, Hạt Tử dâng tấu khuyên can hoàng thượng. Chẳng trách lần này Bạch Y Quân gióng trống khua chiêng làm loạn như vậy mà ở Hà Nam hầu như không có người đi theo tạo phản. Không nghĩ tới là nhờ có Tiêu Phương vì phụ lão quê nhà làm chuyện tốt lại có hiệu quả như vậy
Quan viên sĩ tộc đang ngồi nghe Giang tri phủ nói đều cảm thấy thấm thía. Thiện Thiên – Lạc Dương Thông Phán Sứ khen:
- Quốc công gia văn võ song toàn, cương nhu đều đủ. Ty chức tin tưởng tiêu diệt lưu tặc chỉ là vấn đề thời gian. Buồn cười là là Triệu Phong Tử vẫn còn kiêu ngạo, ngông cuồng vô cùng, đi qua Lạc Dương lại không dám tấn công, lại lưu lại thơ ở chùa Bạch Mã ngoài thành tự đề cao mình, rõ ràng là từ Sơn Tây chạy trốn đến đây nhưng lại đắc chí tự dưng mình là anh hùung, thật là buồn cười.
Dương Lăng nghe vậy hiếu kỳ nói:
- Ồ, Triệu Phong Tự lưu lại thơ ở chùa Bạch Mã? Hắn viết những gì?
Sử Thông Phán biết mình nói lỡ miệng, vội vàng nhìn về phía Giang tri phủ. Giang tri phủ vội vàng cười nói:
- Ha ha, chỉ là vài lời ngông cuồng kiêu ngạo của phỉ tặc thôi mà, Quốc công cần gì phải để ý chứ.
Dương Lăng nhìn Giang tri phủ, cười nói:
- Đã biết chỉ là mấy lời ngông cuồng vô căn cứ, sao không nói ra để mọi người cùng chê cười?
Giang tri phủ vô cùng lúng túng, do dự một chút rồi trừng mắt nhìn Sử Thông Phán mới cười ha ha nói:
- Sau khi Triệu Phong Tử vòng qua thành nghỉ tạm tại chùa Bạch Mã, y từng viết một bài thơ trên bức tường màu trắng. Trong thơ là…là “Kỷ hồi nguyệt hạ xao kim đăng, Đa thiếu anh hùng tang đảm hàn. Túng hoành lục hợp thùy cảm bộ. Bình khi địch tương hổ cầm dương!’
Gã nói xong liền không dám thở mạnh. Từ trước đến này quan lại đều rất coi trọng mặt mũi, quan tâm nhất chính là thanh danh của mình. Tướng coi thành phòng thủ nghiêm mật không xuất chiến nhưng chỉ cần gửi cho một bộ quần áo của đàn bà liền kích động không để ý hết thảy mang binh xuất chiến. Vấn đề này nếu đặt ở hiện đại thì chỉ là trò cười, nhưng ở cổ đại nhiều lúc lại vô cùng hiệu quả. Gia Cát Lượng mắng chết Vương Lang, chung quy tức giận cũng chỉ vì thanh danh.
Dương Lăng thiếu niên khí thịnh, thân là Quốc công lại trăm chiến trăm thắng, hiện tại bị một tên giặc cỏ cười nhạo như vậy, không có lý nào lại không giận dữ. Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, chuẩn bị nghe hắn tức giận chửi mắng, không ngờ Dương Lăng nghe xong sắc mặt không đổi, hắn lẩm nhẩm đọc lại một lần nhưng lại vui vẻ cười nói:
- Triệu Phong Tử chẳng những vũ lược xuất chúng, tài văn chương cũng không tệ, lại làm được một bài thơ hay.
Hắn ánh mắt xoay chuyển, thấy sắc mặt mọi người khác thường, lúc này mới hồi thần nói:
- Hổ cầm dê, hổ cầm dương. Ha ha, Triệu Phong Tử, con mãnh hổ này lại muốn phản bắt ta Dương Lăng hay sao?
Lúc này Giang tri phủ thấy hắn không tức giận mới yên lòng cười nói:
- Quốc công lòng dạ thật rộng lượng, Triệu Phong Tử ăn nói ngông cuồng chẳng qua chỉ là tự mình khen mình, hoang tưởng mà thôi.
Giang Bân cười hắc hắc nói:
- Một con ếch ngồi đáy giếng mà thôi, lại còn lớn lối, tung hoàng lục hợp ai dám bắt? Tướng quân nhà ta lại vốn là họ Dương, hừ tên Triệu Phong Tử này, sớm muộn gì ta cũng đem hắt lột da.
Mọi người đang nói chuyện, Ngũ Hán Siêu vội vàng đi tới, thì thầm vào tai Dương Lăng vài câu. Dương Lăng cười cười nói:
- Bản Quốc công mới đến Hà Nam, còn cần biết hướng đi của bọn hưởng mã đạo mới có thể quyết định điều binh. Quân vụ bận rộn, hiện tại còn có chuyện cần phải làm, đành phải mời chư vị trở về rồi.
Giang tri phủ vội vàng đứng lên nói:
- Quốc công vất vả vì nước, hiện tại binh mã đã tới Lạc Dương, quan viên sĩ tộc Lạc Dương đã chuẩn bị mấy bàn tiệc rượu vì Quốc công đón gió tẩy trần, hiện tại …
- Không cần, Hà Nam đang bị lưu phỉ gieo tai họa còn cần quan viện và sĩ tộc địa phương hợp sức ổn định dân tâm. Chỉ cần làm tốt việc này đã là hoan nghênh lớn nhất với bản Quốc công rồi. Hiện tại thật sự có quân vụ quan trọng cần xử lý, ý tốt của Giang tri phủ, bản Quốc công tâm lĩnh.
Giang tri phủ thấy thế, đánh phải dẫn đám quan viên sĩ tộc cáo từ rời đi. Dương Lăng tiễn bọn họ ra đại sảnh, sau đó mang theo Ngũ Hán Siêu quay lại thư phòng hỏi:
- Tiêu Các Lão gửi đến tin tức khẩn cấp?
Ngũ Hán Siêu từ trong tay áo lấy ra một phong thư nói:
- Vâng, người đưa tin còn ở bên ngoài. Tuy nhiên ty chức đã hỏi qua, gã chỉ phụ trách truyền tin, cụ thể nội dung bên trong gã không biết gì cả
Dương Lăng gật đầu, vội vàng mở thư ra xem, lông mày dần dần nhíu lại. Ngũ Hán Siêu nhìn sắc mặt hắn nhỏ giọng hỏi:
- Quốc công, trong kinh xảy ra đại sự gì sao?
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Trong kinh không có đại sự gì. Tiêu Các Lão đã hồi kinh, đem một ít triều đình đại sự gần đây chỉnh lý lại báo cho ta biết. Bá Nhan bỗng nhiên lãnh binh giết hồi thảo nguyên phương bắc, nhưng xem ra tình hình cũng không tốt, Hoa Đương đã đạt được tiên cơ. Hiện tại thế lực lớn mạnh đủ để chống lại Bá Nhan, Hỏa Si.
- Hỏa Si và liên quân bộ tộc Ngõa Lạt biết được địa bàn của Bá Nhan đã mất, hiện tại cũng đã xé rách da mặt, ba bên chém giết liên miên trên thảo nguyên. Tạm thời đều có thắng có bại, tuy nhiên phe Bá Nhan là yếu nhất, hơn nữa lại là kẻ địch chung của Hoa Đương và Hỏa Si. Tuy nhờ vào danh vọng của hậu duệ gia tộc Hoàng Kim, triệu hồi được một bộ phận bộ lạc trở về nhưng tổng hợp thực lực vẫn nằm ở hạ phong.
Hiện tại tình hình tái ngoại là như vậy, ở đây chúng ta đang loạn, bọn họ ở đó cũng đang loạn. Tạm thời không cần phải để ý đến uy hiếp từ phía bọn họ. Chính sách mới trong triều thi hành cũng rất thuận lợi, chỉ có điều Tiêu Các Lão nhắc đến chiến cuộc Giang Tây làm ta rất lo lắng
Dương Hổ, Lưu Lục giết đến Giang Tây, nhưng bởi về quan binh các nơi không đều tự hành động, lại lần nữa làm cho Bạch Y Quân được lợi. Quan lại trung với Ninh Vương vào kinh tỏ thái độ ủng hộ tân chính sách, đồng thời đề nghị hoàng thượng bổ nhiệm Ninh Vương tạm thời tiết chế các lộ binh mà Giang Tây, cùng Giang Tây tuần phủ chung tay tiêu diệt phỉ...
Ngũ Hán Siêu kỳ quái nói:
- Việc này có gì đáng giá lo lắng sao? Trong thời gian chiến tranh, nếu liên hệ giữa địa phương và triều đình bị cắt đứt, Phiên vương có quyền tự mình lãnh binh bình định. Các phiên vương vùng biên giới như Tần vương, Đại vương, Thục vương đều có quyền lực này. Mặc dù Ninh Vương ở đất liền nhưng vẫn phải có trách nhiệm đảm bảo an ninh khu vực Giang Tây. Tạm tời điều khiển binh mã, thống nhất chỉ huy là chuyện bình thường mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.