Chương trước
Chương sau
Giang Bân thấy trong lều không còn người ngoài, liền nháy mắt cười nói:
- Thân nam nhi, khuôn mặt xem giống người là được, còn sợ dung mạo xấu xí sao? Ta cũng không phải dựa vào khuôn mặt ăn cơm.
Dương Lăng sờ sờ mũi, trừng mắt nói:
- Nói nhảm ít thôi, đi xuống nghỉ ngơi đi.
Giang Bân vội vàng đáp ứng lui ra. Được một lúc, chợt nghe thấy tiếng gào thét của Giang Bân ở bên ngoài:
- Tiêu Ngũ ca, ngài đi chậm một chút, ngài … ngài tìm mấy tên đầu lĩnh thổ phỉ, giúp ta tra hỏi xem cô vợ bé của ta có phải bị bọn họ bắt đi hay không, nàng còn sống hay đã chết.
Dương Lăng nghe xong lắc đầu cười khổ:
- Cái thằng ngốc này, không sợ đau quai hàm sao.
Dương Lăng gióng trông khua chiêng sắp xếp giải quyết hậu quả. Bố trí truy kích Triệu Phong Tử, Hình Lão Hổ thì lại lên bờ ở Tiêu Phong Khẩu, tính cả bốn nghìn nhân mã Triệu Phong Tử mang theo dọc sông xuống, tự xưng có hai vạn nhân mã, xuyên qua Duyên Linh Bảo, Lạc Ninh, Nghi Dương bày ra tư thế muốn tấn công Lạc Dương. Lúc này ở Hà Nam, quân đội mới đang tập kết ở ven sông Hoàng Hà, bị bọn phỉ bỏ lại phía sau.
Lúc này Giang Hoành Dật – Tri phủ Lạc Dương vô cùng khẩn trương. Vội vàng điều động tất cả binh lực vào thành, đóng chặt cửa thành. Sau đó triệu tập sĩ tộc trong thành thuyết minh tình hình, động viên mọi người có người góp người, có tiền góp tiền hợp lực chống cự phỉ tặc, thanh niên trai tráng đều phải lên tường thành tác chiến.
Giang tri phủ vừa than thở vừa khóc lóc, giống như đang trăn trối trước lúc lâm chung khiến đám thân sĩ sợ đến mức hồn vía lên mây. Vậy mà thật sự bị gã dọa cho mang rất nhiều tiền tài sung làm quân quỹ, lại lệnh cho gia đinh nam phó trong nhà tập trung lại nghe hiệu lệnh của tri phủ đại nhân lên tường thành chuẩn bị chiến tranh.
Toàn bộ thành Lạc Dương đều hoang mang, sợ hãi. Không ngờ Triệu Phong Tử lại không công thành mà lại vượt qua tấn công hướng Y Xuyên, Nhữ Dương. Cùng lúc đó, Hồng Nương Tử bỏ thuyền lên bờ, Duyên Lam Điền, Thương Lạc, Đan Phương nhanh chóng vòng vào Hà Nam, tấn công Tây Hạp, Chiết Xuyên.
Hồng Nương Tử thân mặc nam trang, dính hai hang râu cá trê trên mặt, cũng tự xưng là Triệu Phong Tử. Hai nhánh quân thay nhau hô ứng khiến quan phủ trong lúc nhất thời cũng không thể phân biệt được đâu mới là nhánh quân Triệu Phong Tử tự mình chỉ huy. Thấy hai tên Triệu Phong Tử có ý định hợp binh ở Nam Dương, lúc này Đường Vương vừa mới đến Nam Dương vô cùng hoảng sợ, vội vàng yêu cầu Đô Chỉ Huy Sứ Ty phải binh tiếp viện nhưng quan binh chậm chạp không đến. Triệu Phong Tử lại tiếp dục dọc theo Bảo Phong, Nam Triệu đi xuống làm cho Đường Vương lo lắng bồn chồn như con kiến bò trong chảo nóng
Trận chiến sinh tử tại Trung Điều Sơn khiến vị trí lãnh đạo của Triệu Phong Tử trở nên vững chắc. Hiện tại rất nhiều thủ lĩnh trong đám phỉ tặc đều phục tùng y. Sau khi qua sông, bệnh tình của Hình Lão Hổ ngày càng nặng thêm, lão chỉ có thể ngồi xe đi tiếp, hơn nữa quân chủ lực của lão gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, thực tế Triệu Toại đã nắm trong tay chi đội ngũ này.
Ngọn lửa chiến tranh lại một lần nữa bùng lên ở Hà Nam
Mùng ba tháng chín, Dương Lăng dẫn theo binh mã của Hứa Thái, Giang Bân vượt sông tới Lạc Dương. Giang Hoành Dật – Tri phủ Lạc Dương thấy viện quân đến, rốt cuộc không còn lo lắng, vội vàng dẫn dăt sĩ tộc toàn thành tiến lên nghênh đón Dương Lăng vào thành.
Giang Hoành Dật kích động nói:
- Quốc công gia, cuối cùng ngài cũng đến đây, Bạch Y Quân vừa mới làm loạn Hà Nam sau đó rời đi, bọn hưởng mã đạo lại tới, dân chúng ai ai cũng hoang mang lo sợ. Triệu Phong Tử lại cực kỳ càn quấy, chỉ có Quốc công ngài mới có thể đánh bại chúng. Hiện tại ngài đã đến đây, cuối cùng dân chúng cũng nhìn thấy hi vọng.
Dương Lăng cười thản nhiên, không để ý đến những lời nịnh bợ này, chỉ thản nhiên hỏi:
- Giang tri phủ, bọn hưởng mã đạo làm loạn kiêng kị nhất chính là làm cho rất nhiều dân chúng lưu lạc, mặc dù người là quan văn nhưng nội chính mới là nền tảng của chiến tranh cho nên nhiệm vụ của ngươi là khó khăn nhất. Không phải cứ hô to thay trời hành đạo là được, không phải chỉ dựng cờ khởi nghĩa là có thể tự xưng nghĩa quân.
Hắn nhìn thoáng qua quan viên, tướng lĩnh và đám nhà giàu đang ngồi dưới nói:
- Nếu nói về ưu thế, ưu thế của triều đình không phải là chiến lực của quân đội, tuy vệ sở đã trải qua chỉnh đốn nhưng chiến lực kỳ thật vẫn không cao hơn là mấy, triều đình có đại phảo tuy rằng mạnh mẽ nhưng đối mặt với đám phỉ tặc lưu động nhanh và linh hoạt lại không có bao nhiêu tác dụng. Về phần cung tên, đao thương thì quan binh có, dân chúng cũng có.
Vì sao Bạch Y tặc ở Hà Bắc, Sơn Đông lại được nhiều người ủng hộ, nhiều người đi theo đến vậy? Bởi vì dân nghèo rất nhiều, đám tài chủ phú thương lại áp bức bóc lột quá đáng, sau khi phỉ tặc làm loạn lại không trấn an đúng lúc, dân chúng không thể sống nổi mới vậy.
Dương Lăng tới thời đại này, tận mắt nhìn thấy mọi chuyện phát sinh mới biết được khởi nghĩa là người đời sau đánh giá đặt tên. Nếu cho rằng chỉ cần hô to khởi nghĩa thì dân chúng sẽ đem theo mồ hôi xương máu đến ủng hộ thì đó chỉ là quan điểm duy tâm mà thôi.
Nói cho cùng thì dân chúng chỉ vì sống sót mà thôi, ngươi cần phải có quan điểm chính trị rõ ràng, phải làm cho dân chúng tin tưởng mới được. Mà điểm này chính là thứ mà bọn Hưởng mã đạo, Bạch Y Quân thiếu, chỉ thắng được vài trận chiến liền đắc ý, cơ bản không thể quyết định được thắng lợi cuối cùng thuộc về ai. Dân chúng chỉ quan tâm tới sự thật, người làm gì khiến cho bọn họ có lợi, bọn họ sẽ ủng hộ người, đối với bọn họ không có lợi gì, bọn họ sẽ phản đối người, tất cả chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Cho nên sau khi kết thúc việc tiêu diệt phỉ tặc Sơn Đông, Dương Lăng lập tức tại triều thỉnh cầu hoàng đế tiến hành cải cách, rất nhiều chính sách an dân đều có hiệu quả, lưu dân được bố trí hợp lý, dân chúng thấy được hy vọng. Sau khi Bạch Y Quân đến Giang Nam chẳng những không được dân chúng ủng hộ để nhanh chóng phát triển mà còn khắp nơi gặp trở ngại. Cùng với nói quan binh thành công trên chiến trường quân sự không bằng nói các chính sách chính trị phát huy tác dụng mạnh mẽ.
Huống chi quan niệm chính thống đã xâm nhập sau trong lòng dân. Đại Minh lại còn lâu mới tới mức đánh mất dân tâm. Tại thời đại phong kiến này, quan niệm chính thống ở thời điểm đấu tranh vũ trang có thể sinh ra lực lượng vật chất rất lớn. Rất nhiều cuộc khởi nghĩa mà đời sau cho rằng là khởi nghĩa anh hùng, ở trong mắt phần lớn dân chúng thời bấy giờ đều là đám phỉ tặc làm loạn mà thôi. Quân Triệu Toại danh tiếng vẫn tương đối tốt nhưng vừa tới Hà Nam đã khiến cho dân chúng hoảng sợ đủ để chứng minh điểm này.
Dương Lăng nói:
- Dân chúng rất dễ dàng thỏa mãn, bọn họ phải sinh con đẻ cái, chỉ cần cơm no áo ấm thì bọn họ sẽ không đi tạo phản. Hà Nam vốn đã nghèo, mấy năm nay lại thiên tai liên miên, các ngươi là quan phụ mẫu, là danh gia vọng tộc, phải yêu thương dân chúng, tích cực hưởng ứng chính sách mới của triều đình. Như vậy dù Triệu Toại có đến cũng chỉ như sao băng chợt lóe trên bầu trời, cơ bản không thể làm nên trò chống gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.