Chương trước
Chương sau
Hạ thủ bị hàm răng va vào nhau, run giọng nói:
- Mạt tướng biết tội, mạt tướng nhất định sẽ lấy công chuộc tội, xin Quốc công cho mạt tướng một cơ hội để sửa chữa!
Dương Lăng lạnh lùng nói:
- Muốn bổn Quốc công lấy ra Thượng Phương bảo kiếm thì mới bằng lòng dốc sức nghênh địch. Cơ hội là do ngươi tự đánh mất, muốn bổn Quốc công tha cho ngươi ư? Có thể! Trừ phi quay ngược lại thời gian, lúc Hình Lão Hổ chưa trốn thoát. Nếu không, với tội của ngươi thì tội chết là không thể miễn. Hán Siêu, chém hắn cho ta.
Hạ thủ bị sợ đến nỗi liên tục dập đầu cầu xin không ngừn. Trương Dần thấy vậy, đảo mắt một cái, lập tức tiến đến trước mặt Dương Lăng nói nhỏ:
- Quốc công gia bớt giận, dù sao thì Hạ thủ bị cũng đã gắng sức tác chiến rồi, hơn nữa...em gái của hắn ta lại là ái thiếp của Tấn Vương điện hạ, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, xin quốc công hãy cho hắn ta một cơ hội!
Trương Dần đứng ở bên này nhỏ giọng nói. Giang Bân thoạt nhìn hình dáng to lớn thô kệch, nhưng nội tâm lại rất nhanh nhạy, y ghét nhất những người tham sống sợ chết như tên Hạ thủ bị kia, vừa thấy tên quan mặt trắng râu ria đầy mặt kia chạy đến nói thầm với Quốc công thì biết ngay là hắn ta đang cầu xin cho Hạ thủ bị.
Y sợ Dương Lăng đổi ý, cánh tay khẽ động, “soạt” một tiếng rút Thượng Phương bảo kiếm từ trong tay Ngũ Hán Siêu ra, giơ cao lên không trung, quát to:
- Thời gian làm sao có thể quay lại được nữa? Hổ làm sao có thể quay lại cũi? Ngũ tướng quân, không khiến ngươi phải bẩn tay, bản tướng quân sẽ xuống tay hộ ngươi.
- Ôi, Giang đại nhân...
Ngũ Hán Siêu vội kêu lên một tiếng, nhưng đã muộn. Mặc dù thân thủ của Giang Bân không nhanh bằng gã nhưng cũng không phải là kẻ yếu. Hơn nữa gã căn bản không có phòng bị, bảo kiếm bị Giang Bân nhanh tay rút ra, vẽ một vòng trên không trung rồi xẹt qua cần cổ của Hạ thủ bị. Thịch một tiếng, một cái đầu người rơi xuống đất, chỉ nghe thấy Giang Bân lớn tiếng khen:
- Đúng là một thanh bảo kiếm sắc bén!
Dương Lăng không khỏi ngẩn ngơ, Trương Dần há miệng ngây ra trong chốc lát, rồi mới ngậm miệng lại, đầu người đã rơi xuống đất rồi, thì còn cầu xin cái gì nữa?
Hạ thủ bị thật ra cũng không phải là lâm trận chạy trốn, lúc công kích hắn ta cũng có thể liều chết chống cự được, chỉ có điều tâm tư của hắn ta quá nặng nên làm hỏng quân cơ, nếu không thì Hình Lão Hổ làm sao có thể mang theo hơn bốn nghìn quân chạy thoát khỏi vòng vây. Chỉ có điều hiện giờ đã biết tên Hạ thủ bị này có quan hệ với Tấn vương, cũng không thể đắc tội với Tấn Vương chỉ vì tên tiểu tướng này.
Thấy sự việc đã không thể xoay chuyển được, Dương Lăng liền trách mắng:
- Lỗ mãng! Ai cho phép ngươi hành quyết thay Hán Siêu? Có điều...người này quả thật là chết vẫn chưa hết tội, vốn nên tử hình trước mặt quân lính. Người đâu, xách đầu của hắn ta đi để cảnh tỉnh quan binh phòng lũ, lệnh cho phó thủ bị tạm thời giữ chức thủ bị này.
Ngũ Hán Siêu cười khổ nói:
- Quốc công, Phó thủ bị đã chết trận. Đội quân phòng lũ còn có một viên quan Thiên tổng.
Dương Lăng khoát tay nói:
- Vậy để người đó tạm thời giữ chức thủ bị này. Cho đại quân nghỉ ngơi một lát, lát nữa còn phải vây quét Hình Lão Hổ.
Lúc này, xa xa có một người cưỡi ngựa phi nhanh tới, trên vai cắm lá cờ tam giác đỏ, chứng tỏ là trạm cấp báo quân dịch. Dương Lăng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người nọ phi ngựa tới, vội vàng nhảy xuống ngựa, cách ba trượng liền quỳ xuống đất, ôm quyền, cao giọng bẩm báo:
- Báo! Quốc công gia, quân tình khẩn cấp, Triệu Phong Tử bất ngờ dẫn một đội quân đột phá phòng tuyến ở thôn Bắc Ngô, tiến về phía Lâm Y và Văn Hỉ.
Trong lòng Dương Lăng trầm xuống, chiến đấu kịch liệt một hồi mà vẫn không thấy tung tích của Triệu Toại, hắn thật sự không nghĩ ra tên này đã đi đâu. Thậm chí hắn còn hoài nghi, nếu Triệu Phong Tử không phải là ở lại trong núi nhằm thu hút quân chủ lực của quan binh, thì chính là đã xảy ra tranh chấp trong nội bộ bọn hưởng mã đạo, và Hình Lão Hổ đã giết chết Triệu Phong Tử, cho nên ông ta mới có thái độ khác thường như vậy, có bệnh mà vẫn tự mình dẫn quân tác chiến, lại không thể tưởng tượng được lúc này Triệu Phong Tử lại đột ngột xông ra.
Hắn vội hỏi:
- Triệu Phong Tử dẫn theo bao nhiêu binh mã?
Tên lính trinh sát vội nói:
- Không thể xác định chính xác số binh mã. Ước chừng ít nhất cũng phải đến một vạn binh mã, hơn nữa tất cả đều là kỵ binh, một đường phá thành đoạt doanh, không hề ngừng lại, tiến thẳng về phương bắc.
Trương Dần ngạc nhiên nói:
- Triệu Phong Tử có ý gì vậy? Đi về phía lục địa là muốn tự tìm đường chết sao? Nương Tử quan, hắn không thể phá được, đi về hướng bắc là muốn đi đến cửa khẩu Cư Dung Quan sao? Nơi đó cũng vẫn là nơi đóng quân của trọng binh.....
Lúc này một tên lính trinh thám lại phi ngựa như bay đến, gần như là lăn xuống ngựa, từ xa đã hô to:
- Báo! Triệu Phong Tử dẫn kỵ binh thẳng tiến đến Hầu Mã, trên đường đi gần như là không hề giao chiến với quan binh. Hiện nay không rõ bọn chúng đã đi đến đâu rồi.
Dương Lăng hít một ngụm khí lạnh:
- Hơn vạn thiết kỵ, đây hẳn là toàn bộ kỵ binh của bọn hưởng mã đạo sau khi bọn chúng rút vào núi rồi. Đây mới chính là thực lực thật sự, là quân chủ lực của bọn hưởng mã đạo. khiến cho người ta không ngờ đến là, bọn họ lại lấy Hình Lão Hổ là mồi nhử, mạo hiểm như vậy, rốt cuộc là bọn chúng có ý gì đây?
Giang Bân ngồi ở trên mặt đất bên cạnh, vừa được lang trung thoa một lớp kim sáng dược dày lên vết thương ở mặt, dùng vải bố quấn vào như xác ướp. Nghe xong thông tin cấp báo về quân tình, cười nói:
- Văn Hỉ, Hầu Mã, tiếp tục đi về phía trước sẽ là Lâm Phần, Hồng Động. Tên điên kia không phải là điên đến mức muốn đi Thái Nguyên chứ?
- Thái Nguyên!
Dương Lăng và Trương Dần đồng thời kêu lên một tiếng kinh sợ.
Chủ ý này đại khái là chỉ có kẻ điên mới có thể nghĩ ra. Dưới sự vây hãm của trọng binh, không đi đến Hà Nam mà lại đi ngược lên phía bắc, một đường tiến vào trung tâm vùng Sơn Tây để chiếm lấy Thái Nguyên?
Trương Dần đột nhiên nói:
- Nếu kỵ binh tập kích bất ngờ, nhằm đánh lạc hướng tin tức, sau đó đánh chiếm Thái Nguyên...Thành Thái Nguyên lương thảo sung túc, tường thành kiên cố, lại có Tấn Vương gia làm con tin, như vậy...
Khi đó tin tức truyền về kì thật đã quá chậm so với hành động. Hiện tại tin tức truyền về bọn họ đã đến Hầu Mã rồi, đợi đến khi quan binh đuổi tới Hầu Mã, nói không chừng chúng đã đến được Hồng Động rồi. Sự lợi hại của kỵ binh không phải toàn bộ là ở việc đánh trận trên chiến trường, mà còn ở chỗ có thể hoàn toàn nắm giữ sự chủ động trên chiến trường. Chiến đấu hay rút quân, khi nào chiến, hay chiếm vùng đất nào cũng đều do bản thân làm chủ. Đấy mới là vũ khí lợi hại của kỵ binh.
Tin tức này vẫn là đã đến muộn một bước. Nếu sớm hơn một chút nữa thì chỉ sợ là vào lúc đang vây hãm Hình Lão Hổ, đây chính là sấm sét giữ trời quang giáng xuống đầu rồi. Đội binh mã ở phủ Thái Nguyên hiện nay, tuy nói dùng để thủ thành thì có chút dư dả, nhưng chỉ sợ Triệu Phong Tử đánh bất ngờ khiến cho trở tay không kịp, tự mình chạy đến Sơn Tây giệt giặc, lại bị giặc đi tắt chiếm lấy phủ Thái Nguyên, vậy chẳng phải là chuyện nực cười sao?
Nếu Triệu Phong Tử chiếm được và đóng quân tại thành Thái Nguyên, lại bắt Tấn Vương làm con tin, thì việc này nhất định sẽ kinh động thiên hạ. Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của việc này, Dương Lăng lập tức hạ lệnh:
- Trương chỉ huy, ngươi dẫn binh tiến về phía nam, truy kích đội quân của Hình Lão Hổ, nếu không thể tiêu diệt thì cũng phải tận lực kìm chân hắn, không cho hắn ta trốn thoát. Hứa Thái, tập hợp binh mã, triệu tập tất cả kỵ binh, nhanh chóng đến phủ Thái Nguyên.
Một bên là quan, một bên là thổ phỉ. Thổ phỉ muốn chuyển thủ thành công, tìm ra nhược điểm của quan binh, đây đúng là một phương án tốt nhất. Chỉ có điều phương án này cũng quá lớn mật rồi, nếu thất bại thì bọn chúng khó lòng nào mà trốn thoát được. Dương Lăng thật sự tin rằng chúng sẽ làm theo cách được ăn cả ngã về không như vậy, nhưng hiện tại bất kể mục tiêu công kích cuối cùng của Triệu Phong Tử có phải là Thái Nguyên hay không, thì hắn đều phải hành động như vậy, bởi nếu muốn đợi đến khi xác nhận lại chính xác thì đã quá muộn rồi. Phương án tấn công như thế này của Triệu Phong Tử là điều tất yếu, cho dù bất luận như thế nào cũng phải thành công, không thể quay lại căn cứ cũ được nữa.
Giang Bân không nghĩ tới mình chỉ nói đùa một câu mà lại trúng, vì thế không khỏi nở một nụ cười, sau đó lại nhe răng nhếch miệng vì đau. Vết thương trên mặt y nặng như vậy, được băng lại bằng vải, vừa chặt vừa nặng giống như đầu heo, nhưng y không thèm để ý đến, lập tức đứng lên gọi người chuẩn bị ngựa và binh khí, muốn theo Dương Lăng đi Thái Nguyên giết giặc.
Trương Dần cũng không nghĩ đến Triệu Phong Tử lại dùng cách đấy, đây đúng là “loạn quyền đánh chết thợ cả” mà, thật sự khiến người ta phải bất ngờ. Dương Lăng để cho y truy kích Hình Lão Hổ, Trương Dần như được gãi đúng chỗ ngứa, vội vàng nhận lệnh rồi quay trở về bản doanh.
Dương Lăng vội vàng tập hợp binh mã. Kỵ binh ước chừng có đến hơn tám nghìn người, hắn để Miêu Quỳ ở lại để phòng thủ. Nắm trong tay tình hình chiến sự ở Đông Hoa Sơn, tự mình dẫn quân đi không ngừng nghỉ thẳng đến Vận Thành, rồi theo đường nhỏ tiến về phương bắc.
Bến La Trì đã thất thủ, đó là một bến tàu nhỏ, vốn không có nhiều thuyền, ước chừng chỉ có hơn mười chiếc thuyền cỡ trung loại nhỏ. Hồng Nương Tử dẫn quân tập kích bất ngờ, quan binh bị giật mình một lúc, sau mới phản ứng lại được, nhưng cũng chỉ sau hai đợt tên, khoái mã liền vọt thẳng vào, vài trăm người trấn giữ bến thuyền trong khoảnh khắc bị giết sạch.
Hồng Nương tử một mặt sắp xếp người canh chừng khắp nơi, phòng ngừa tin tức bị tiết lộ ra bên ngoài, hoặc có người chạy đi báo tin cho quan binh, một mặt tự mình chọn ra hơn một trăm thủ hạ võ nghệ cao cường, sau đó lại mang theo những người có kỹ năng bơi lội, biết sử dụng thuyền, một bộ phận thay y phục của quân binh địa phương, những người còn lại đều ẩn núp trong khoang thuyền. Tất cả đã sắp xếp xong xuôi, con thuyền nhanh chóng rời bến chạy thẳng về hướng hạ du, mục tiêu chính là đền Tư Mã Thiên ở bờ bên kia.
Đền thờ Tư Mã Thiên cách bờ sông hơn hai dặm, bến tàu có tên gọi là Tư Mã Thiên, nơi này là Long Môn, là bến tàu trọng yếu của trấn Chi Tam Xuyên, cũng là một trong những bến tàu quan trọng vận chuyển lượng thực lên phía bắc của Thiểm Tây, đây là một bến tàu lớn. Sau khi ngụy trang thành thuyền chuyên chở lương thực bình thường, con thuyền liền xuôi dòng lướt nhanh đến bến Phi Lăng hoặc bến Phổ Tân ở Sơn Tây để dỡ hàng, nơi đó chủ yếu là thuyền vận chuyển hàng hóa của thương nhân. Tuy là bến tàu dân vận, nhưng bởi vì chiến sự ở Sơn Tây căng thẳng nên bến tàu cũng có quan binh tới quản chế, không cho thuyền xuất bến, bến tàu tạm thời bị đóng.
Mục tiêu của Hồng Nương Tử chính là đến bến tàu này, cướp lấy thuyền rồi chạy về bờ phía bắc.
Đoàn quân của Triệu Phong Tử đã tới trấn Cổ Nam cách thành Tương Phần hai mươi dặm về phía nam. Đại quân dừng lại nghỉ ngơi. Dân chúng trong trấn mới sáng sớm đã nhìn thấy một đội quân hưởng mã đạo lớn như vậy tiến vào trấn, tuy rằng chúng không giết hại bách tính, không hà hiếp phụ nữ nhưng trong lòng dân chúng vẫn không tránh khỏi sợ hãi, vội vàng trở về nhà khép chặt cửa, rồi kéo rèm lên nhìn ra bên ngoài.
Trên đường cái, ngoại trừ binh mã của Triệu Phong Tử ra, thì không thể thấy được một người dân bản địa nào cả. Hơn một vạn binh mã của Triệu Phong Tử không thèm để ý chút nào, bọn họ chiếm cứ quán trà và nhà trọ của người giàu, bắt họ phải nộp gạo để cho binh sĩ ăn. Nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, đại quân mới bắt đầu khởi hành rời khỏi thôn trấn tiếp tục tiến về phương bắc.
Còn chưa tới Liên thôn, Triệu Phong Tử hạ lệnh một tiếng, đại quân rời khỏi đường chính, ngoặt về hướng tây nam, men theo Tây Cổ, Bắc Cổ, Cổ Cương bắt đầu tăng tốc tiến về hướng tây nam. Khắp thiên hạ, những cổ trấn này được mệnh danh là những thị trấn nhỏ giàu có, nhưng đại quân của Triệu Toại vẫn không hề dừng lại lần nào nữa.
Tuy chiến mã có chút mệt mỏi, nhưng bọn họ họ cũng không hề có ý thương xót cho những con chiến mã đó, vẫn giục ngựa chạy nhanh như thường, phương hướng mà bọn họ hướng tới là bến sông, cách Hà Nam năm mươi dặm, nơi đó chính là La Trì. Quân du kích của Bạch Y Quân vận động chiến từ trước đến nay không hề có mục đích, thích đâu đánh đấy. Lần này, Triệu Phong Tử cũng đã có dự tính, minh tu sạn đạo (ngoài mặt thì làm việc này),dụ địch xâm nhập, vây Ngụy cứu Triệu, dương đông kích tây, vận dụng hết sức nhuần nhuyễn.
Bến Tư Mã Thiên, quan binh giả tập kích quan binh thật, thuận lợi đoạt được hơn một trăm chiếc thuyền lớn nhỏ, trận chiến gần như là không cần đánh mà thắng. Hồng Nương Tử trang phục gọn gàng đứng ở trên bến tàu, nhìn binh lính không ngừng điều khiển thuyền đi về bờ phía nam, trong mắt của nàng bỗng hiện lên ý đùa nghịch, giống như Tôn Ngộ Không nhảy khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai, dương dương đắc ý.
- Dương Lăng, ngươi luôn bách chiến bách thắng, giờ lại bị chúng ta qua mặt, phải chịu thiệt hại lớn rồi chứ?
Đôi mắt cười chỉ mới khẽ cong lên, đôi mi lại không khỏi nhíu lại:
- Tên đó, trước kia chưa từng bị ai đánh bại, bây giờ lại bị Triệu Phong Tử lừa thảm như vậy, không biết hắn có thẹn quá hóa giận hay không?
- Haiz!
Thở dài một tiếng đầy lo lắng. Nếu suy nghĩ này bị Triệu Phong Tử một đường chạy như điên mà đến đang lo lắng nàng thành bại như nào mà biết, không biết có thật sự tức điên lên không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.