Chương trước
Chương sau
Dương Lăng đứng trên cao, nhìn thấy điểm yếu khi tấn công của đội lính phòng lũ, trận địa dần dần yếu đi, hiển nhiên là nhìn thấy đội quân tiếp viện đến rồi nên có ý muốn giao lại trọng trách cho người khác. Dương Lăng không khỏi tức giận, lập tức lệnh cho Ngũ Hán Siêu cầm Thượng phương bảo kiếm đến đốc chiến.
Mặc dù như vậy, nhưng cuối cùng cũng vẫn muộn một bước. Hình Lão Hổ tổ chức nhân mã, cưỡng chế chọc thủng trận địa của đội quân phòng lũ mở ra một con đường thoát. Nhận được tử lệnh của Dương Lăng đội quân phòng lũ lại kiên trì thống lĩnh nhân mã liều mạng quay về phòng giữ, tuy rằng đã chặt đứt được đội quân trốn chạy của bọn hưởng mã đạo, nhưng Hình Lão Hổ vẫn dẫn hơn bốn nghìn người đột phá ra khỏi vòng vây, chạy thẳng về phía dãy núi Hồ Lô.
Ở phía dãy núi Hồ Lô có quân lính canh gác, tuy rằng số quân lính chưa chắc đã bằng được số quân của Hình Lão Hổ, nhưng dựa vào thế hiểm để phòng thủ, cho dù không thắng được, nhưng Hình Lão Hổ cũng đừng mơ tưởng có thể dễ dàng vượt qua được. Dương Lăng khẽ cân nhắc, rồi quyết định tạm thời buông tha cho ông ta, trước hết tiêu diệt toàn bộ bọn hưởng mã đạo bị chặn lại đã.
Trải qua cuộc chém giết, Hình Lão Hổ thống lĩnh được hơn một vạn năm nghìn người chạy thoát ra ngoài. Trừ số người đã thoát thoát khỏi vòng vây và những người đã chết hoặc bị thương thì trong vòng vây giờ đây còn lại khoảng sáu nghìn người, số người ít hơn binh lính của Dương Lăng, lại còn bị mất đi người thống lĩnh, vì thế mà Dương Lăng có thể tiêu diệt bọn chúng dễ như trở bàn tay, nhưng hắn đã đánh giá thấp ý chí và sức chiến đấu của những sơn tặc này.
Bọn họ không giống quan binh, những binh lính của quan binh nếu bị đánh bại thì hoặc là chạy trốn hoặc là đầu hàng, còn bọn hưởng mã đạo này thì ngược lại, khi bọn chúng bị đánh bại, lại không có đường để chạy trốn thì lựa chọn duy nhất chính là quyết định tử chiến. Khẩu hiệu của bọn chúng là: giết được một người là hòa, giết được hai người là lãi.
Đối mặt với một đám sơn tặc mặc dù thua trận nhưng ý chí chiến đấu lại không hề tiêu tan, luôn miệng hô khẩu hiệu đòi bỏ mạng như vậy, quan binh triều đình mặc dù có số lượng nhiều hơn bọn chúng, nhưng lại thua xa ý chí quyết tâm dùng một mạng đổi một mạng của bọn chúng. Tuy có Dương Lăng đích thân áp trận, hai tướng Hứa Thái, Giang Bân dẫn đầu xung phong liều chết, nhưng để tiêu diệt được bọn chúng cũng mất rất nhiều sức lực.
Cuộc chiến đấu vẫn tiếp tục, kéo dài mãi đến khi trời hửng sáng, lúc này nhóm hưởng mã đạo bị vây lại mới bị tiêu diệt hoàn toàn.
Trên sa trường là vô vàn thi thể và tiếng rên rỉ của những người còn sống sót, có người lăn lộn một chỗ, y phục trên người bị lửa đốt cháy, da cháy thịt bong, có người nắm chặt trường thương, hai đôi mắt vô thần trợn trừng. Những cánh tay bị chắt đứt, những thi thể mất đầu la liệt trên mặt đất.
Khói thuốc súng tràn ngập không khí, đám binh lính chiến thắng cũng không có nhảy nhót vui mừng, suốt cả đêm chém giết và không ngừng có người ngã xuống khiến cho vẻ mặt bọn họ đều có vẻ đờ đẫn.
Đại quân của Trương Dần khi trận chiến diễn ra được một nửa mới chạy tới tiếp viện, tuy có chậm trễ, hơn nữa đường đi dài khiến thể lực của binh lính không chống đỡ nổi, nhưng vừa nhìn thấy tình thế trên chiến trường, Trương Dần lập tức hạ lệnh cho đội quân của mình tham gia vào cuộc chiến, việc này có tác dụng lớn trong việc nhanh chóng tiêu diệt được bọn hưởng mã đạo bị vây lại đó.
Lúc này Trương Dần mới cầm kiếm đến gặp Dương Lăng. Trương Dần đội nón trụ, mặc áo giáp, mồ hôi đầm đìa, hiển nhiên là vừa rồi cũng tham gia chiến đấu. Vừa nhìn thấy Dương Lăng, y lập tức chắp tay nói:
- Khởi bẩm quốc công, mạt tướng vừa nhận được quân lệnh đã lập tức bố trí quân phòng ngự, rồi dẫn hai vệ binh đến tiếp viện, không ngờ vẫn đến muộn một bước, xin quốc công giáng tội.
Dương Lăng mệt mỏi khoát tay một cái, nói:
- Điều động quân đội của ngươi quá gấp, lại phần lớn là bộ binh, có thể đến nhanh như vậy đã là đáng quý rồi, trước tiên hãy cho cả đội nghỉ ngơi một lát đi. Hình Lão Hổ dẫn mấy nghìn quân chạy thoát, nhất định phải tận lực đuổi theo, không thể để cho bọn chúng thoát, hãy đi chuẩn bị lương khô cho binh lính đi.
- Cái gì? Hình Lão Hổ chạy thoát rồi?
Lúc Trương Dần tới, Hình Lão Hổ đã phá được vòng vây, y còn tưởng rằng đội quân của Hình Lão Hổ đã bị tiêu diệt gọn rồi, lúc này nghe Dương Lăng nói như vậy, trong mắt không khỏi chợt lóe lên tinh quang.
Y lập tức cúi đầu, che dấu biểu tình kì lạ trên mặt, chắp tay nói:
- Mạt tướng tuân lệnh!
Lúc này, Giang Bân dẫn một viên quan lảo đảo bước thẳng đến, Ngũ Hán Siêu với vẻ mặt bất đắc dĩ đi theo đằng sau. Hai bên má của Giang Bân đều bị thương chảy đầy máu, nếu không phải thân hình sừng sững và ánh mắt nhìn có chút ngốc nghếch nhưng lại mang theo chút xảo quyệt kia, thì Dương Lăng thật sự không thể nhận ra y, nhìn thấy như vậy khiến hắn không khỏi hoảng sợ.
Dương Lăng cả kinh nói:
- Giang Bân? Ngươi sao lại bị thương thành như vậy? Bị thương ở đâu, mau mau băng bó tạm vào.
Giang Bân nhếch miệng cười khiến cho khóe miệng đau đến mức nhe răng, trong miệng giống như ngậm cái gì trượt đi trượt lại, lời nói có chút thều thào:
- Không sao, trên mặt có hai lỗ thủng.
Giang Bân dùng sức kéo cổ áo của tên quan khiến cho hắn ta ta lảo đảo một chút, suýt nữa thì ngã sấp xuống:
- Quốc công, kẻ này nhu nhược bất tài, hẳn là nên trị theo quân pháp. Ta lãnh binh đến tiếp ứng, hắn ta không những không dẫn đội dự bị xông lên để trong ngoài hô ứng, ngược lại lại muốn lui quân về phòng thủ, hắn ta lui về phòng thủ rồi thì ta còn đánh cái rắm gì được? Đây không gọi là tên ngốc thì là gì?
Cho dù quốc công ngài đã tới, hắn ta cũng không thèm dốc sức, lại con mẹ nó muốn lui về phòng thủ. Hình Lão Hổ đúng là lão hổ. Giang Bân ta không sợ gì, chỉ sợ có chiến hữu ngu như heo giống hắn ta. Nếu không phải như vậy thì lúc quốc công chạy tới giải vây, một mình Giang Bân ta tiến vào trùng vây, tất cả phải chết ở chỗ đấy, có chết ta cũng không nhắm mắt.
Hắn kích động và tức giận nói khiến cho hai má khẽ chuyển động, máu trên vết thương lại chảy ra đầm đìa. Dương Lăng nhìn thấy vậy khiếp sợ, vội vàng nói:
- Người đâu, nhanh đến băng bó cho Giang đại nhân. Giang Bân, ngươi không cần phải nói nữa. Tên này sợ tham chiến mà lùi bước, bổn quốc công đều đã nhìn thấy rồi.
Hắn liếc nhìn tên Hạ thủ bị đang run rẩy kia, cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi rất sợ phải không? Ta thấy ngươi sợ Hình Lão Hổ như vậy, còn sợ hơn cả quốc pháp quân kỷ, hiện tại Hình Lão Hổ đã đi rồi, việc gì mà phải sợ hãi như thế nữa?
Hạ thủ bị hai đầu gối mềm nhũn, rầm một tiếng quỳ xuống, biện bạch:
- Quốc công thứ tội, Quốc công lệnh cho mạt tướng tử thủ Phi Lăng Độ, mạt tướng đã dùng toàn lực tử thủ ở đó, chưa từng buông bỏ, mạt tướng....
- Khốn khiếp!
Dương Lăng giận giữ nói:
- Hạ thủ bị, ngươi là một viên tướng chứ không phải một tên tiểu tốt chỉ biết nghe lệnh mà làm việc. Thân là tướng phòng thủ Phi Lăng Độ thì xem xét thời thế để quyết định tấn công hay phòng thủ là trách nhiệm của ngươi. Giang Bân đến tiếp viện Phi Lăng Độ, ngươi lại lấy cớ là bọn hưởng mã đạo thế mạnh, vì lo sợ được mất nên quyết định rút binh. Bổn Quốc công dẫn binh đánh tới, bốn phía vây chặt bọn hưởng mã đạo nhằm tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, các tướng sĩ đều liều mình chiến đấu, chỉ có mình ngươi là co vòi lại, thấy nguy hiểm là trốn tránh khiến cho Hình Lão Hổ chạy thoát, ngươi có biết tội của ngươi không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.