Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Dương Lăng chớp động lên, không ngừng vòng quanh trên toàn bộ sa bàn, băn khoăn:
- Như vậy... Bọn họ hẳn là có một địa đạo bí mật có thể khiến đại quân thông hành, khiến cho bọn chúng nhanh chóng nhảy ra vòng vây đợi thu lưới ở trong núi, lợi dụng cơ hội ngoại tuyến hư không nghênh ngang rời đi. Y chọn phương hướng nào?
Ánh mắt hắn và của Hứa Thái không hẹn mà cùng dời về phía Hoàng Hà trên sa bàn.
Từ Phi Lăng độ bắt đầu, hạ du Hoàng Hà thay đổi hẹp, cho nên một mảng lớn khu vực này bến tàu qua sông rất nhiều, đám quân Triệu Phong Tử dẫn đầu men theo hướng nam là có ý gì? Nếu Triệu Phong Tử đúng là muốn nghĩ ra cách mới, dụ quân vào núi sau đó nhảy ra vòng vây, như vậy mục đích của y không cần nói cũng biết, hẳn là lựa chọn bến Hoàng Hà vượt sông bằng sức mạnh Hoàng Hà.
Đây cũng có thể là lựa chọn duy nhất của y, Hà Bắc, Hà Nam trọng binh ở biên giới, các nơi ở Sơn Tây thành trì bế quan tự thủ, đại quân tập hợp ở Đông Hoa Sơn. Nếu đi đường bộ, dưới sự bao vây chặn đánh của quan binh, đâu có con đường sống?
Dương Lăng thẳng lưng lên liếc nhìn Hứa Thái, đồng thời khẽ gật đầu.
Từ tham tướng đoạn đường này tấn công thong thả, mắt thấy các lộ đỉnh núi khác ẩn hiện ánh lửa, hiển nhiên quân đội đang tiến triển nhanh chóng. Từ tham tướng không khỏi lòng nóng như lửa đốt. Võ tướng thăng quan không nhanh bằng lập nhiều chiến công. Lần này là Uy Quốc công tự mình chỉ huy tác chiến, trận này nếu đánh đẹp, thì đúng là tiền đồ giống như gấm. Nhưng hiện nay mình rõ ràng là lạc hậu hơn so với mấy lộ quan binh khác.
Từ tham tướng cầm theo đơn đao, đứng ở một chỗ trên tảng đá, chỉ vào tiền phương chi chít địa rừng cây nói:
- Phóng hỏa tiễn, mẹ nó, nhất định phải bắt nó lại cho ta. Lưu Thiên hộ, cung tiễn yểm hộ. Diêm Thiên hộ xung phong cho ta lần nữa.
Hai viên đại tướng thủ hạ còn chưa kịp trả lời, trong trời đêm bỗng nhiên vang lên một trận phong thanh dồn dập phá không gian, bầu trời đêm lắng xuống, nhưng không trung bỗng nhiên địa tối sầm lại, vẫn lập tức khiến người ý thức được chuyện gì xảy ra. Từ tham tướng hoảng hốt. Gã cực kỳ nhanh nhảy xuống phía sau tảng đá trốn tránh, đồng thời hô lớn nói:
- Thuẫn bài thủ... A!
Một mũi điêu linh bắn trúng đầu vai gã, khóa tử giáp xích ngăn trở không cho mũi tên tiếp tục vào sâu, tuy nhiên vẫn bắn thương da thịt. Ngàn mũi tên lông vũ rơi xuống ào ào theo tiếng gió. Những sinh mạng càn quét vội vàng không kịp chuẩn bị, khắp nơi truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Từ tham tướng không nghĩ tới đoạn đường này bọn hưởng mã có nhiều cung tiễn thủ như vậy, mới vừa rồi đã xung phong ba hiệp, từ đầu đến cuối không thấy đối phương bại lộ thực lực như vậy. Gã vừa sợ vừa giận, nhổ mũi tên ra, đang muốn thét ra lệnh quan binh phản kích, tiền phương trong rừng đột nhiên vang lên tiếng kêu long trời lở đất địa, nương thế núi, vô số nhân mã lao ra khỏi rừng cây, hướng về phía quân của gã.
- Ô!
Cho dù vừa rồi bị mưa tên tập kích, cung tiễn thủ xuất hiện sau tấm chắn vẫn đang phản ứng cực nhanh, ngàn hàn tinh đánh về phía trong bóng đêm hạt mưa, sát khí ngút trời. Bọn Hưởng mã đạo mộc lá chắn, chỉ nghe "Soạt soạt" bên tai không dứt, đại đội nhân mã dừng lại trong nháy mắt, một nhóm người trúng tên ngã xuống, nhưng người khác lấy tốc độ nhanh hơn mãnh liệt xông lên về phía trước.
Phía sau bọn gã cũng không ngừng có mưa tên phóng ra. Lướt qua bọn họ đổ lên trận địa quân Minh. Gần rồi, càng gần. Từ tham tướng vung đơn đao lên hét lớn một tiếng, dẫn sĩ tốt xông tới chính diện.
Tuy nói đầu vai bị thương, nhưng hai tay của gã cầm đao, trái bổ phải chém, như lang như hổ, trong khoảnh khắc bọn hưởng mã đạo bị gã chém bay. Từng đợt rồi lại từng đợt sơn tặc hung hãn không sợ chết địa mãnh liệt xông lại, bọn quan binh cũng nắm đao thương lên reo hò tiếp đón, nhân mã hai bên giống như sóng lớn bờ biển đụng vào nhau, sóng người quay cuồng, máu chảy như suối.
Nhóm binh lính đầu tiên nghênh diện với bọn hưởng mã đạo ngã xuống, nhóm thứ hai, nhóm thứ hai liền đạp thi thể của bọn họ không chút do dự để tiến lên, vô số binh lính, reo hò hướng về phía tử vong, tìm kiếm sức sống. Hương vị máu tanh tràn ngập thung lũng.
Binh lực của kẻ thù trú đóng ở tại đây nhiều lắm, Từ tham tướng giết đến nỗi cánh tay bủn rủn, gã lảo đảo lui hai bước dưới sự tùy tùng của thân binh, lau mồ hôi máu loãng trên mặt, hắn chú ý tới, nhân mã của mình trận tuyến đã loạn, gấp gáp đổi công thành thủ hình thành ba đạo phòng tuyến, đạo thứ nhất đã bị công phá, đạo thứ hai nơi gã đang ở giằng co chiến đấu kịch liệt, mà địch nhân càng đánh càng hăng, càng đánh càng nhiều, đang hướng tới gần đạo phòng tuyến thứ ba.
Các nơi đều đang toàn lực tấn công núi, không có khả năng có người đến trợ giúp gã, cũng không kịp trèo đèo lội suối tới tương trợ, Từ tham tướng khẽ cắn môi, đang muốn mệnh lệnh đội hậu bị toàn bộ tham gia chiến đấu, trong trời đêm một trận đồng chiêng vang lên, tiền phương trong rừng lại là một loạt tiếng hò hét long trời lở đất địa, sơn tặc đang kịch liệt chém giết nghe được tiếng chiêng liền vừa chiến vừa lui, dần dần tránh đường ra, lại một tốp quân đầy đủ sức lực mãnh liệt lao đến, giống như thái rau chém dưa. Bởi vì mãnh liệt chém giết, quan binh tinh tàn lực tận, động tác chậm chạp mệt đổ ngã ra một đống.
Từ tham tướng khóc không ra nước mắt:
- Điều này sao có thể?
Triệu Phong Tử tổng cộng mới năm vạn binh mã, bố phòng khe rãnh sơn lĩnh bốn phương tám hướng, mỗi chỗ căn bản không thể vượt qua hai ngàn người. Bọn họ tại nơi cửa cốc này làm sao có thể an bài nhiều nhân mã như vậy?
Hỏa tiễn dẫn cháy cây khô, bụi rậm cây cỏ, ánh sáng mới vừa từ xuất hiện trong rừng, một đại kỳ màu đen chữ to chiếu vào mắt Từ tham tướng, lập tức gã cả kinh cứng họng. Quân đội của gã tiến triển thong thả, từ đầu đến cuối chuyển động bên ngoài Đông Hoa Sơn. Nhưng mà chữ Hình trên mặt đại kỳ giơ lên trước mặt khiến gã kinh ngạc.
Ai cũng biết lão đại bọn cướp Trung Điều Sơn là Hình Lão Hổ, nhưng người này khởi binh không lâu liền sinh bệnh, đội ngũ quân tạo phản này vẫn là Triệu Phong Tử chỉ huy, hôm nay đen thật, không ngờ hổ bệnh xuất núi rồi, hơn nữa xông đến nơi này, bọn chúng... bọn chúng muốn phá vây rồi. Hơn nữa cửa khẩu lựa chọn đột phá chính là khu vực phòng thủ của ta!
Ý nghĩ này như điện quang hỏa thạch loé hiện lên trong lòng của gã. Nhưng đã chậm, Hình Lão Hổ ôm bệnh lãnh binh, tự mình suất lĩnh từ Bá Châu đi ra, nhiều lần trải qua sát phạt, tinh nhuệ còn sống sót trong sóng cát, dùng sức tấn công điên cuồng muốn huỷ diệt tất cả để xông đến...
Khi Dương Lăng nhận được tin tức, phòng tuyến Từ tham tướng đã bị công phá, Từ tham tướng, Lưu Thiên hộ chết trận. Diêm Thiên hộ chỉ dẫn ba trăm tàn binh thoát được tính mạng. Người chạy đến bao tin mang đến tin tức chuẩn xác, Hình Lão Hổ tự mình dẫn đội, khoảng một vạn năm ngàn người đột phá ra khỏi trùng vây thẳng đến Phi Lăng Độ. Nơi bọn họ lựa chọn lại là phòng ngự nghiêm nhất, cũng là độ khẩu khó công phá nhất.
Giang Bân phụng mệnh dẫn bộ đội sở thuộc vội vã đến Phi Lăng Độ trợ giúp. Miêu Quỳ vội la lên:
- Quốc công, binh mã trong núi đã không kịp rút lui, nên đem nhị tuyến phòng thủ bên ngoài toàn bộ hướng về Phi Lăng Độ, vây chết người của Hình Lão Hổ ở đó, một trận chiến toàn diệt.
Dương Lăng ngồi ở trong ghế, trầm tư sau một lúc lâu mới hít vào một hơi thật dài, chậm rãi nói:
- Triệu Phong Tử đâu? Hồng Nương Tử đâu? Ai có thể nói cho ta biết, bọn họ... bây giờ đang ở đâu? Là ở trong quân Hình Lão Hổ, hay là còn đang ở trong Trung Điều Sơn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.