Chương trước
Chương sau
Giang Bân cẩn thận đi lên phía trước nói:
- Quốc công, theo cách nhìn của ty chức, đám nhân mã này có lẽ là binh lẻ thấy tình thế không ổn một mình chạy ra. Nếu không y phái ra một nhóm một mình như vậy ý muốn như thế nào? Chiếm trước bến sau đó yểm hộ đại quân qua sông?
Dương Lăng thần sắc mặt ngưng trọng, lắc đầu nói:
- Nếu là binh lính một mình khiếp đảm chạy tán loạn, không có chiến lực mạnh như vậy, một khi đột phá ra khỏi trùng vây tất nhiên đều tự chạy tứ tán, không có thể có tổ chức cùng hành động như vậy, ta còn chưa đoán được dụng ý của Triệu Toại, nhưng y phái ra một nhóm một mình như vậy, tất có mục đích.
Giang Bân gật đầu nói:
- Quốc công, ta cũng có chủ ý, bọn họ có thể phái ra một nhóm nhân mã tránh tai mắt của quân ta, tìm đường nhỏ phá vây, như vậy chúng ta cũng có thể phái ra một nhóm nhỏ lên núi, giết đến trung tâm bọn họ, trong phạm vi ba trăm dặm Đông Hoa Sơn, nhất định có đường lên núi đấy, bọn họ có bao nhiêu nhân mã có thể coi chừng qua được? Quốc công không bằng giao cho ta một đội nhân mã, ta thẳng giết Ngọc Trụ đỉnh.
Dương Lăng hừ một tiếng, nói:
- Trên núi có năm vạn người, mà không phải năm trăm người, bọn họ phái ra bốn trăm người là phá vây, ngươi lĩnh vài trăm người đi làm gì, vào vây sao? Bọn họ theo hiểm mà thủ, quân ta tấn công núi khó khăn rất lớn, căn bản không thể cùng ngươi hô ứng, ngươi dẫn một nhóm một mình xâm nhập trùng vây, cho dù võ công của ngươi cao đi chăng nữa, cũng bị bọn họ giết sạch toàn bộ, có ích gì với hành động của đại quân ta?
Giang Bân á khẩu không nói lời nào. Dương Lăng trầm ngâm một chút, quyết đoán mà nói:
- Truyền lệnh xuống, các đạo nhân mã theo kế hoạch cũ lập tức tấn công núi! Nếu Triệu Phong Tử phái binh phá vây, chiêu an đã không có khả năng, chúng ta cũng không phải chờ đợi đến thời hạn ngày mai.
Hứa Thái hỏi:
- Quốc công, có cần phái người bao vây chặn đánh đám cô binh chạy dọc theo sông hướng tây bắc hay không?
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Chỉ là bốn trăm người, Tôn Thiên hộ một đường truy binh là đủ. Phong Lăng độ, Bồ Tân độ một vùng đều có bố trí trọng binh canh gác, qua sông Đồng Quan lại là đại quân tập hợp, bọn họ không qua sông thì thôi, nếu không chính là tự tìm đường chết. Chúng ta tập trung binh lực tiêu diệt bọn giặc Đông Hoa Sơn, bây giờ bắt đầu, toàn lực chiếm trước các cứ điểm cửa ải hiểm yếu. Phía nam dọc theo các bến sông, toàn bộ đều trong trạng thái đề phòng, đã phòng địch thừa dịp.
- Tuân lệnh!
Hứa Thái, Giang Bân hai tay chắp vào, bước nhanh đi ra ngoài.
Trống trận nổ vang, cuộc chiến Trung Điều Sơn rốt cục khai hỏa rồi. Tiếng kêu trắng đêm không dứt, phạm vi ba trăm dặm mọi chỗ chiến hỏa lần lượt dấy lên, nhóm nhân mã mà chạy khỏi núi, trở thành ngòi nổ khai hỏa cuộc chiến, quan binh theo kế hoạch đã định, bắt đầu toàn lực tấn công núi.
Chiến báo nơi nơi không ngừng mang đến trung quân của Dương Lăng, trên sa bàn, các màu cờ xí không ngừng luân phiên thay nhau, khi thì chen vào hồng kỳ, khi thì thay lam kỳ, đó là mọi chỗ hiểm yếu được tạo thành không ngừng khi quan binh và đám cướp chém giết nhau.
Bên ngoài công kích được mất không ngừng, một số đỉnh núi đã khống chế chặt chẽ trong tay quan binh. Tốc độ đợt công kích này có chút nằm ngoài dự đoán của Dương Lăng, nhíu mi nhanh nhìn chăm chú sa bàn sau một lúc lâu, chỉ vào mấy chỗ nói:
- Nơi cửa ải khe sâu hiểm yếu này, nhất định phải chiếm trước điểm cao mới có thể đột tiến, bây giờ tiến triển quá là nhanh.
Miêu Quỳ vui sướng mà nói:
- Ha hả, chắc là đại quân chúng ta vây kín lại, làm cho cường đạo quân tâm mất đi, các lộ đại quân tiến triển thần tốc.
Dương Lăng ngưng thần nhìn từng đạo hồng kỳ sơn lĩnh trước sau chen vào kia. Vẫn thấy nghi ngờ nói:
- Quá là nhanh, tiến triển quá là nhanh, các lộ tướng lĩnh rất tham công, một khi cướp lấy đỉnh núi lập tức đột tiến, trận địa đều chưa vững chắc, phải lập tức ra lệnh cho bọn họ đánh chắc tiến chắc, cẩn thận Triệu Phong Tử vồ đến.
Hứa Thái lắc đầu nói:
- Quốc công, không kịp đâu. Kể cả bình thường, muốn đem quân lệnh truyền đạt một lần cũng không biết mất bao lâu, hiện tại trong núi địch ta đang giao nhau, khắp nơi đều chém giết đẫm máu, chiến sự một khi mở ra, đánh như thế nào phải trông cậy vào tướng lĩnh tuyến đầu tự phát huy, chúng ta căn bản không kịp truyền đạt mệnh lệnh quân lệnh, điều động bất cứ lúc nào.
Dương Lăng thở dài một hơi, đi lại khẩn trương ở trong trướng: “Thật sự đánh giá cao đối thủ sao? hay là chiêu an phân hoá làm ra tác dụng lớn như vậy? Các lộ đỉnh núi lấy huyết trải đường, chiến sự kịch liệt tuyệt đối không giả. Bọn cướp cũng không giống là có ý buông tha cho trận địa dụ ta xâm nhập.
Hơn nữa, thật sự lo lắng kẻ thù phục binh phản kích cũng không có khả năng. Ngang dọc Đông Hoa Sơn Trung Sơn lĩnh, khe rãnh phập phồng, người mai phục dễ dàng, muốn đem nhân điều đến hình thành trận công kích thì khó khăn rồi, hơn nữa triều đình đại quân theo các lộ đồng thời đột kích, tuy nói tiến triển có chậm, vẫn có thể tạo được hiệu quả tiếp ứng lẫn nhau, bọn cướp muốn tập trung binh lực ăn luôn một đường là khả năng không lớn.”
Giang Bân gặp chiến trong lòng vui mừng, nóng lòng muốn thử. Vội la lên:
- Quốc công vừa đến, bọn cướp đường lòng người chia lìa, hơn nữa lần này quốc công điều động lượng lớn quân đội Sơn Tây theo bốn phương tám hướng đồng thời khai chiến, bọn cướp chiến lực so với mấy lần trước không thể so sánh nổi, theo mạt tướng xem, bọn họ cũng không có gì để chơi, Quốc công cho ta một tốp binh, để cho ta cũng xông vào núi đi xả một chút ác khí này đi.
Dương Lăng cười cười. Nói:
- Không cần cấp. Trận sẽ có cho ngươi đánh, ngươi và người của Hứa tổng binh không thể động. Ở trong núi, không có khả năng tiêu diệt bọn họ, Triệu Phong Tử thấy tình thế không ổn, nhất định sẽ phá vây...
Hắn nói đến đây mà đồng tử đột nhiên chặt lại:
- Phá vây... Phá vây..., chẳng lẽ Triệu Phong Tử một trận đánh ác liệt cũng không đánh, trực tiếp đã nghĩ phá vây?
Dương Lăng lập tức quay người, nhìn chằm chằm sa bàn nhìn ra ngoài một hồi, từ từ nói:
- Chư vị, liệu có phải là Triệu Phong Tử vốn không muốn tiếp tục tử thủ núi, mà là quyết đoán buông tha cho nơi hiểm yếu này, chủ động phá vây?
Miêu Quỳ nghi nói:
- Bọn họ vẫn luôn thủ, vẫn luôn lui, muốn phá vây việc gì phái ra một đám người trước làm kinh động quan binh thúc chúng ta phát động tiến công các lộ đại quân? Trực tiếp tập trung nhân mã, bất chợt chọn một đường giết ra trùng vây chẳng phải càng thêm dễ dàng?
Dương Lăng cười gượng hai tiếng nói:
- Như vậy giết ra trùng vây cố nhiên dễ dàng, nhưng vận sức chờ phát động các lộ triều đình đại quân bao vây chặn đánh cũng dễ dàng. Mất đi nơi hiểm trở Đông Sơn Hoa để dựa, bọn họ ngăn cản hơn mười vạn đại quân ta như thế nào?
- Nếu Triệu Phong Tử ngay từ đầu liền quyết định phá vây, lại lấy thủ thế mê hoặc tai mắt ta, dụ các lộ đại quân ta vào núi? Chủ động phá vây, trước thu sau ra, sau khi dẫn quan binh vào núi, quyết đoán bỏ cứ điểm hiểm yếu, nhảy ra trùng vây chạy ra, các lộ đại quân nhận được tin tức, chỉnh đốn binh ngũ, xong rồi mới ra khỏi núi, có thể bằng được tốc độ hành động của bọn cướp có chuẩn bị sẵn?
- Khá lắm Triệu Phong Tử!
Hứa Thái nói khí lạnh nhạt:
- Theo kinh nghiệm vài lần giao thủ, ta cũng hiểu chiến lực bọn cướp không nên để cho các lộ đại quân ta đạt được như thế, quốc công phân tích không sai, ta cũng hiểu được khả năng này rất lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.