Chính Đức nghe xong lời của Triệu Giản Chi, không khỏi giật mình, y vội nhìn về phía Dương Lăng, gương mặt hắn cũng hơi biến sắc. Phiên Vương Phượng Tử Long Tôn các vùng, cậy đặc quyền mà lộng hành làm chuyện bất hợp pháp chắc chắn là có, không thể trông cậy vào từng người trong số họ tuân theo luật pháp, làm người như Thục Hiền Vương.
Bất kỳ thời đại nào, xã hội nào cũng đều phải ngầm đồng ý sự tồn tại của một vùng đất xám, nhưng lộ liễu phát ngôn bừa bãi chống lại chính sách mới của triều đình như thế này, đánh chết hơn mười dân thường vô tội, đó không còn là chuyện nhỏ nữa. Nếu hôm nay dễ dàng tha thứ cho hành động của vị Thân vương này thì những Phiên vương khác sẽ học theo, trên làm dưới theo. Cải cách vừa có chút khởi sắc đã vì chuyện này mà dần bại hoại, cuối cùng không thể thực thi quyết không thể nào.
Sắc mặt của Dương Lăng chìm xuống, xử lý một vị Thân vương không phải chuyện hắn làm chủ được. Dương Lăng lặng lẽ đưa mắt nhìn Chính Đức Hoàng đế đầy thâm ý. Trước bao nhiêu con mắt dõi theo, hắn không có cách nào bàn bạc thêm với Chính Đức. Bây giờ, Hoàng đế phải đứng ra nói những lời nên nói, làm những điều nên làm, không thể chuyện gì mình cũng gánh vác thay cho Hoàng đế được. Nhưng xử lý một Thân vương không phải là chuyện nhỏ, y có thể quyết định được sao?
Những quan viên phản đối cải cách đó nhìn sắc mặt, thầm đắc ý: không phải ngươi muốn cải cách sao? Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738173/chuong-382-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.