Chương trước
Chương sau
Mộc Vân chính là Lý Đại Lễ, võ nghệ siêu phàm dưới trướng Kỳ huynh Lý Đại Nghĩa. Y giả mạo hộ săn bắn trà trộn vào Bạch Y Quân, vẫn chỉ hiển lộ võ nghệ thô thiển. Nhưng hiện giờ bỡn quá hoá thật rồi. Nói hành công vận khí, chỉ cần khí lực hơi lớn, sẽ đau như đao cắt. Không thi triển đại thần thông được, mà ngay cả võ nghệ giả mạo hộ săn bắn cũng chỉ có thể thi triển được ba bốn phần.
Nhưng hiện tại Bạch Y Quân đang đi hướng nam, dần dần dựa theo hướng đi mà Thánh giáo thiết kế ra. Tuy y võ lực đã kém nhiều, nhưng lại rất được Dương Hổ tín nhiệm, trước mắt loại thế cục này y thật sự đi không được còn thật sự cần y hỏi thuốc.
Lấy tử vong làm cái giá, Bạch Y Quân rốt cục phá tan từng đạo chiến hào, tiếp cận được trước trận hàng chiến xa cuối cùng rồi. Khoảng cách đánh gần như vậy, tốc độ đạn dược nhét vào hỏa khí theo không kịp, Mộc Vân không khỏi cười thoải mái: Quân Minh sắp tan tác rồi, đánh Kim Lăng đủ để chấn động nửa bên Giang Nam. Nếu binh lính quân Minh đang chạy tứ tán trực tiếp giết vào thành, vậy càng thú vị.
Nhưng nụ cười của y chợt cứng lại, bởi vì quân Minh hề chạy trốn. Trong mắt y, chiến lực Nam quân vốn yếu, hơn nữa quân Minh trước mắt chỉ cậy vào địa lợi và hỏa khí, quân đội thì toàn bộ là bộ tốt, sao đối phó được kỵ binh đang tiếp cận?
Kỵ binh có ưu thế tốc độ. Có thể phản phục cướp giết, một vạn thiết kỵ đối kháng hơn mười vạn bộ binh đúng là bình thường. Khi Sở Hán chi tranh, ba vạn thiết kỵ của Hạng Võ trên cơ bản đã toàn diệt bốn mươi vạn bộ tốt của Lưu Bang. Đó chính là trận chiến điển hình trong lịch sử. Tướng lĩnh quân Minh này là ai? Cũng quá ngu xuẩn đi.
Chỉ thấy quân Minh bỏ cung nỏ hỏa thương xuống quay người lui lại, nhưng chỉ lui xa hơn mười trượng, liền cúi người, nhặt trường thương sắp xếp dưới đất lên. Khi Giang Nam kháng Oa dùng trường thương tre trúc, cây trẩu ngâm, dây thừng quấn cán, vừa chắc chắn lại nhẹ. Đại mao thương dài bốn xích hai trượng cương khó đoạn rậm rạp xông lại.
Nếu đám người Mộc Vân, Lưu Lục có thể đứng ở lầu nhìn, bọn họ sẽ phát hiện quan binh nhìn hỗn loạn nhưng lại rất có quy luật, năm sáu cán trường thương, nhất định là đâm một người theo bốn phương tám hướng đấy, trong đó ít nhất có một người cầm chính là cơ nỏ hoặc là đoản súng. Đây căn bản là biến chủng của Choang gia uyên ương trận
Chu Đức An đào chiến hào đã đổ toàn bộ đất đắp thành đống, chiến mã căn bản khó có thể phát huy uy lực, lại thêm đấu pháp binh sĩ này, Bạch Y Quân xung phong tới lập tức lâm vào khổ chiến.
Đầu thành đại pháo vẫn không ngừng nã pháo về hướng trung hậu Bạch Y Quân như cũ. Lúc này bên sườn vọng ra tiếng hò hét, Mã Ngang vung một cây trường thương, lĩnh một đám Phiêu Kỵ mãnh tướng mãnh liệt xông lại. Bọn họ vẫn là thương binh, tuy nhiên có một số thương binh dùng câu liêm thương, phía trước có nhọn, phía sau cong như lưỡi hái, chẳng những đánh người, còn có thể chém đùi ngựa.
Trong đó một ít binh lính trong mệnh lệnh của Mã Ngang bắt đầu phá hỏng ván gỗ bắc qua hào sâu, ném vào trong khe rãnh, chặt đứt liên hệ của mã đội Bạch Y Quân. Kỵ binh của Bạch Y Quân ưu thế ở chiến xa bát địa, nếu đánh ở nơi không bằng phẳng sẽ hoàn toàn mất đi ưu thế nên có, ngồi trên lưng ngựa lại trở thành mục tiêu sống.
Một trận chiến này song phương đều thương vong thê thảm và nghiêm trọng, tuy nhiên Bạch Y Quân rõ ràng chịu thiệt nhiều hơn. Dương Hổ bị trúng hai phát, da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng. Điêu Linh tiễn cắm trên đầu vai vẫn rung lên, được người khác đỡ thất tha thất thểu đến trước mặt Dương Hổ, chiến mã của gã đã bị bắn chết rồi.
Lưu Lục đỡ gã, nói:
- Dương huynh, ngươi thế nào?
Dương Hổ lau mặt, lắc đầu nói:
- Chạy đi. Tập kích bất ngờ thất bại, chúng ta nên trốn ngay, không nên liều chết công thành nữa. Tiếp tục xuôi nam, có thể vào Chiết Giang thì đi Chiết Giang. Nếu không được thì đi Giang Tây cũng được. Hôm nay bị nhục, muốn lấy thành sẽ khó, quan binh nghe tin đang trên đường cứu viện tới, chớ để người ta diệt toàn quân.
Mộc Vân nghe vậy mừng thầm, vội hỏi:
- Đúng vậy, Lưu đại ca, tiếp tục xuôi nam đi. Chỉ cần chúng ta quay lại như gió, quan binh sẽ không làm gì được.
Lưu Lục dẫm chân, căm giận nói:
- Thôi, gõ kẻng thu binh, nhanh chóng xuôi nam!
Trong lửa đạn ù ù, tiếng đồng la đơn bạc vang lên, vô cùng chói tai.
Dương Lăng được Hoàng đế liên tục mời cuối cùng đã quay lại triều rồi.
Trải qua buộc tội thất bại, lại bị Hoàng thượng thông qua “chỉ tang hòe mạ” quở trách, đám quan viên phản đối cải cách đã sửa cung dịch thương, không công kích Dương Lăng tham gia vào chính sự nữa mà quay sang tích cực ủng hộ cải cách.
Việc đầu tiên bọn họ ủng hộ, chính là vào ngày đầu tiên Dương Lăng lên triều, liền dâng tấu buộc tội Sơn Đông Diễn Thánh Công lợi dụng quyền lực thôn tính thổ địa người khác, trốn thuế lậu thuế, người người chống đối. Liền tự tiện vận dụng trọng hình đánh vào đít mệnh quan triều đình, thỉnh cầu Hoàng thượng nghiêm trị.
Mỗi người đều biết rằng, Uy Quốc Công Dương Lăng hồi triều, là muốn cùng Dương Đình Hòa chủ trì việc cải cách và tiêu diệt phỉ. Đây rõ ràng chính là cho hắn một uy thế phủ đầu, không khỏi đồng loạt nhìn về phía hắn.
Dương Lăng sớm đã cho người cầm mật chỉ Hoàng đế và tự mình viết hai phong thư mang đến Sơn Đông. Mật chỉ là dành cho Diễn Thánh Công đấy, mật thư còn lại là gửi cho Học chính Trương Thái An đã soái sĩ cùng với Tham tướng Kiều Tứ Hải lúc tiêu diệt phỉ thì kết giao hảo với Sơn Đông Phủ Dân. Trương Đa Khí chính là vị lão gia từng từ Thái An phá vây, chạy đến Tế Nam buộc học trò của mình Lã Bố chính sứ xuất binh.
Trương Đa Khí khôi hài hài hước, tính cách rộng rãi chính trực, cũng không phải là hủ nho, rất có uy vọng trong sĩ lâm Sơn Đông. Dương Lăng ở Sơn Đông hơn một tháng, từng có giao tiếp với ông ta, giao tình không tệ. Người này cũng có chút giao tình với Diễn Thánh Công phủ, Dương Lăng muốn lợi dụng Diễn Thánh Công để tăng thêm lực cho cải cách, liền nghĩ đến lão nhân kia.
Hiện giờ tấu chương của Diễn Thánh Công phủ còn chưa đến kinh thành. Phía Trương Đa Khí cũng còn chưa có hồi âm. Tuy nhiên bên Kiều Tứ Hải cũng đã có cấp báo thông qua quân dịch truyền đến, từ trong thư đã biết đủ việc của y. Vị Diễn Thánh Công kia đã bị gây sức ép không còn dám làm gì, bên Sơn Đông nhất định là không có vấn đề.
Cho nên những người này đứng ra buộc tội Diễn Thánh Công, Dương Lăng chỉ cười lạnh lùng, lập tức đứng ra tấu:
- Hoàng thượng. Thiên hạ quyền hoạn tranh nhau chiếm thổ địa, theo kết quả đo đạc của triều đình năm nay cho thấy, Đại Minh ta từ mấy trăm năm khai quốc đến nay, đất vườn nạp thuế từ tám trăm vạn khoảnh giảm xuống còn bốn trăm vạn khoảnh, trong đó vẻn vẹn một vùng Hà Nam đã từ một trăm bốn mươi vạn giảm xuống còn đến bốn mươi vạn khoảnh.
Nhiều thổ địa như vậy là biến thành đất hoang sao? Cũng không phải, là bị huân thích quan lại, thân hào địa chủ thôn tính rồi. Họ không nộp thuế, đem số thuế chưa nộp lên triều đình phân chia cho đám người trung nông, khiến bọn họ phải nộp thuế má gấp đôi, đem đất của mình giả gửi trốn hộ, nhằm giấu tên tuổi, tội lớn vô cùng.
Hiện giờ triều đình nộp thuế thổ địa mới chỉ bằng một nửa của ban đầu lập quốc, từ đó đến nay số thuế nộp lên triều đình chỉ có một thành, vậy bốn thành kia đi đâu? Tất cả đều là giao cho dân chúng nghèo khổ quấn lưng buộc bụng phải nộp lên. Vì tiền thuế nộp không đủ, quan điền hại dân, nhà giàu được điền dân nạp tô, hàng năm thuế cũ kết khoản nợ mới, nông dân sản đi thuế tồn, tình cảnh bi thảm, đây là việc lớn dao động nền tảng lập quốc, bất kể người nào phạm phải, đều nên nghiêm trị không tha.
Diễn Thánh Công là thần tử của hoàng thượng, là con dân của Đại Minh, hơn nữa là hậu duệ của Thánh nhân, càng nên cẩn thận, tự làm gương. Thần đã nghiêm túc điều tra, nếu thật sự có việc phạm pháp, cũng sẽ trừng phạt nghiêm minh. Đối mặt với quốc pháp, tất cả đều bình đẳng, trước mặt quốc pháp, đối đãi bình đẳng.
Lời này nói có khí phách, chính khí nghiêm nghị, xem như là một câu trả lời cho mọi người trên triều đình: Đừng có tiếp tục ảo tưởng trong lòng nữa. Cho dù là Diễn Thánh Công, nếu làm việc phạm pháp, triều đình cũng sẽ nghiêm trị không tha. Thể diện của ngươi có lớn hơn Diễn Thánh Công không?”
Hình Bộ Thị lang Triệu Giản Chi ho khan một tiếng, nhướn mày nhìn hắn, chợt đứng ra tấu:
- Hoàng thượng, thần có một vụ án, thần không dám vọng nghị, đặc biệt trình báo Hoàng thượng, mời Hoàng thượng cân nhắc quyết định.
Chính Đức Hoàng Đế thấy quả nhiên có mấy người lấy Diễn Thánh Công ra để đè ép, nghe ngữ khí của Dương Lăng, hiển nhiên là đã giải quyết Diễn Thánh Công xong rồi nhưng vẫn không thiếu kẻ không biết lúc này bị ăn thiệt phải ngậm miệng lại. Y đang âm thầm buồn cười, lại nghe có bản tấu, không khỏi buồn cười, không chút để ý nói:
- Ái khanh có bản tấu gì, cứ nói.
Triệu Giản Chi liếc Dương Lăng, khóe miệng hiện ý cười:
- Hoàng thượng, có Kinh Châu pháp ti chuyển tới một hồ sơ vụ án, cáo trạng Hồ Bắc Kinh Châu Liêu Vương điện hạ ức hiếp ở xã, gây nhục bách tính, tham chiếm trang ấp, đánh chết mười mấy bách tính sau khi nghe nói triều đình thi hành tân chính hậu tiền đi tác điền, lời nói ngông cuồng Phượng Tử Long tôn, không coi trọng tân pháp. Liêu Vương điện hạ thân phận quý trọng, chỉ có trình lên ngự tiền, mời hoàng thượng xử trí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.