Chương trước
Chương sau
Trẫm có trong tay đại quân hai trăm vạn, lẽ nào lại để Bá Nhan Mạnh Khả chiếm đoạt Thanh Hải làm của riêng được? Hắn nghĩ rằng Đại Minh đang có nội chiến nên có thể thừa cơ sao? Nực cười! Của cải của Trẫm rải khắp bốn phương, ngân khố quốc gia sung túc, đừng nói hai mặt khai chiến, cho dù có khai chiến thêm nhiều nơi nữa thì đã làm sao? Bắc đánh Bá Nhan, Đông bình Oa Khấu, Nam đuổi Phật Lang Cơ, chỉ một vài trận là thành công, hễ chiến là thằng, không gì không phá được.
Trẫm hiện giờ đang bị đám quân ô hợp không tới năm vạn người ở Hà Bắc, Sơn Đông cầm chân thật sao? Sơn Đông cướp, Hà Bắc trộm! Những địa phương này từ xưa đã vậy, chẳng có gì đáng phải bận tâm. Nếu các thủ lĩnh, Phật sống ở Thanh Hải không có năng lực đuổi đám ác lang Bá Nhan này đi, Trẫm thông cảm cho cái khó của các ngươi, Trẫm sẽ tự mình phát binh để đánh đuổi hoặc tiêu diệt bọn chúng.
Chính Đức uy phong lẫm lẫm, đảo mắt qua bốn phía, chỉ thấy các vị Phật sống, Pháp vương trên mặt lộ vẻ vẻ bất an, xì xào bàn tán, khóe miệng của y không khỏi lộ ra một tia cười ranh mãnh.
Địa khu Thanh Hải đa số là bộ lạc, giữa các bộ lạc đều không phục nhau. Chính vì nguyên nhân này, bọn họ trước sau không thể hình thành được một chính quyền tập trung có đủ sức mạnh, cho nên đối với Đại Minh càng thêm nhún nhường. Từ khi Đại Minh lập quốc đến nay, bọn họ hàng năm đều đến triều cống, hàng tháng đều lên triều nghị sự, tuy nói chỉ là hình thức, nhưng có được lợi ích thực sự lại chính là bọn họ, chí ít cũng thể hiện ra là mình phục tùng.
Triều đình ở địa khu Đóa Cam thực hiện chế độ tự trị. Tướng lĩnh và binh lính các Vệ đều là người của các bộ tộc ở địa phương. Bọn họ ở xa Hoàng đế, tự do tự tại, sao mà không thoải mái cho được? Nhất lại là có sự hợp nhất giữa chính trị và tôn giáo, nhóm người Pháp vương và Phật sống thân phận tôn quý, lại càng hiểu được chỗ lợi ích ở bên trong.
Triều đình phát binh? Đại quân Triều đình vừa đến, trong lúc chiến loạn, nhà của vườn tược của bọn họ sẽ ra sao? Mấu chốt nhất chính là, nếu như binh mã của các Vệ sở thuộc sự quản lý của các bộ tộc địa phương đã khiến cho Hoàng đế Đại Minh kiêm Quốc Khánh Pháp vương Tây Thiên Giác Đạo Viên Minh Tự tại Đại định Tuệ phật tiên sinh rất thất vọng, rất không vui, vậy đại quân của ngài một khi tiến vào Thanh Hải, liệu có rút đi nữa không?
Những Phật sống này đều thuộc tầng lớp cao nhất, được sinh ra trong một xã hội mà ở đó chính trị và tôn giáo là đồng nhất, suy xét vấn đề cũng vô cùng tỉ mỉ. Hậu quả lâu dài sau chiến tranh lập tức được họ cân nhắc tới.
Nếu chẳng may Hoàng đế tiểu Phật gia ngại việc đi tới đi lui quá tốn kém, chỉ mua vé một chiều, đánh trận xong nhân tiện hủy bỏ chức vụ chỉ huy của tộc trưởng thuộc sáu Vệ sở kia, đem binh mã cũng đổi thành kiêu binh mãnh tướng người Hán vừa mới thắng trận, toàn bộ đều lưu lại không đi nữa, khả năng này không phải là không có, kế "Mượn đường phạt Quắc" chẳng phải là một trong ba mươi sáu kế mà người Hán đã nghĩ ra sao.
Nếu Hoàng đế Đại Minh thật sự vừa phát cỏ vừa bắt thỏ, thực hiện cùng lúc hai mục tiêu, vậy thì bọn họ còn có thể duy ngã độc tôn ở Thanh Hải sao? Các vị lãnh tụ tôn giáo, mỗi người đều có lòng riêng, khẩn trương nhẩm bảng cửu chương, tính toán lợi ích được mất của bản thân mình.
Hoàng Đế Chính Đức đảo mắt, lại gia tăng thêm áp lực:
- Theo trẫm được biết, sau khi Bá Nhan xâm lược Hồ Thanh Hải, bộ lạc Ngõa Lạt và Hỏa Si đối với việc Bá Nhan chiếm giữ vùng đất vào sâu trong lãnh thổ của họ cảm thấy vô cùng bất an, các nước ở Tây Vực lo lắng một khi thế lực của Bá Nhan lớn mạnh sẽ tôn tính bọn họ, nên cũng đang tích cực liên kết, chuẩn bị phát binh tới Hồ Thanh Hải. Hồ Thanh Hải nha, sắp sửa biến thành nơi nước sôi lửa bỏng rồi, trẫm thương yêu bách tính, nhưng trẫm cũng không còn cách nào khác rồi.
Hôm nay mời chư vị Pháp vương, Phật sống đến, là muốn nói với các vị phải lập tức trở về, quản lý cho tốt tín đồ, đệ tử của mình, bảo bọn họ rời xa nơi nguy hiểm, tránh bị tai bay vạ gió trong khói lửa chiến tranh, thảm hoạ chiến tranh cũng khốc liệt như lửa vậy.
Đồng thời, trẫm thông báo trước cho các vị một quyết định của mình. Để phòng ngừa hàng hóa vật tư của Đại Minh trong quá trình vận chuyển bị Bá Nhan đoạn được, phòng ngừa tin tức tình báo về sự điều động quân đội của Đại Minh bị thám mã của Bá Nhan biết được, trước khi Bá Nhan Mãnh Khả rút khỏi Hồ Thanh Hải, trẫm sẽ phong tỏa biên giới, đình chỉ hết thảy hoạt động giao dịch chà và ngựa giữa các thành thị.
Cái gì? Các nước Tây Vực kết bè kết phái kéo tới đánh giết, bộ tộc Ngõa Lạt, Hỏa Si cũng muốn đến góp vui, Đại Minh cũng gấp rút xuất binh, lại còn đình chỉ giao thương giữa các thành thị. Đây đúng là biến Hồ Thanh Hải thành điểm tập kết của các phương rồi.
Vở ‘Quần Anh Hội’ này một khi đã xướng lên, vậy thì Thanh Hải liệu còn có thể bình yên nữa sao? Bản thân bọn họ đều là Trụ chì, Viện chủ, Pháp vương Phật sống, dưới trướng có cả ngàn người trực tiếp phục vụ, có thể chốn đi đâu được đây. Chỗ phồn hoa nhất thì lại gặp phải chiến tranh, giao thương lại bị đình chỉ, vậy bản thân mình phải dẫn người nhà tới nơi hoang vắng nghèo khó để hít gió Tây Bắc sao?
Đến lúc này đám Phật sống quả thật đã rất sốt ruột, bọn họ châu đầu ghé tai, lời nói vừa nhanh vừa gấp, sóng âm dần dần cao lên, cũng không biết là đang tranh luận những gì.
Hoàng Đế Chính Đức ngồi nghiêm trang, vẻ mặt từ bi bác ái, từ bi một lúc lâu, chư vị Phật gia phía dưới còn chưa thương lượng xong Tử Ngọ Dần Mão. Chính Đức liền thở dài một tiếng, thủ kết "Bất động căn bản ấn", tiến nhập vào trạng thái minh tưởng, động mà không động…
Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng nghị luận trong đại sảnh dần dần lắng xuống, xem ra đám Phật sống này đã đạt thành hiệp nghị rồi, Hoàng Đế Chính Đức vẫn đang ngồi đả tọa, đám Phật sống cũng không dám quấy rầy y, cũng may ngồi thiền đối với những người này thật sự không thành vấn đề, thế nên mọi người đều kết thủ ấn, dứt khoát cùng Hoàng thượng tu hành.
Hoàng đế Chính Đức cuối cùng cũng thu công, đám Phật sống cùng y tịnh tu, nhưng thực tế trong lòng lo lắng vạn phần kia, lập tức cũng đều tỉnh lại.
Một vài vị Phật sống ngồi ở hàng đầu, địa vị tôn quý thì thầm vài câu, Phật sống Ôn Già cung cung kính kính thi lễ nói:
- Đại Hoàng đế bệ hạ, chúng ta đều nhất trí cho rằng, lao sư viễn chinh, chiến hỏa liên miên đối với chúng sinh mà nói không phải là chuyện may mắn. Chúng tôi khẩn cầu xin được lập tức trở lại Đóa Cam, tận một phần tâm sức, dùng lực lượng của Phật môn chúng tôi để trục xuất Bá Nhan Mãnh Khả khỏi Hồ Thanh Hải. Xin Đại Hoàng đế bệ hạ hãy tạm hoãn việc phát binh, nếu như chúng tôi thất bại, lúc đó mới xuất binh cũng chưa muộn.
Hoàng Đế Chính Đức xúc động nói:
- Binh đao vốn vô tình. Trẫm hết lòng tin theo ngã phật, sao lại muốn sát sinh chứ? Nhưng Bá Nhan vào Thanh, hậu hoạn vô cùng, trẫm cũng vì bất đắc dĩ mà thôi. Chư vị Phật sống tình nguyện đi làm việc thiện có ý nghĩa như vậy, trẫm sao có thể không đồng ý đây? Như vậy đi, trẫm lập tức phái người hộ tống các vị Phật sống trở lại Thanh Hải, nếu như có thể biến can qua thành bạch ngọc đó là tốt nhất, còn nếu không thể, các vị Phật sống cũng đã tận tâm tận lực, chuyện còn lại cứ để cho trẫm gánh vác đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.