A Đức Ny ôm chặt lấy hắn, hạ giọng nói:
- Dương, muội ở Viễn Đông, chỉ có thể yêu mình chàng, chỉ có mỗi chàng để mà nương tựa. Vận nhi tỷ tỷ nói, đây... chính là lo được lo mất vậy, muội cứ lo bản thân mình không xứng để được chàng yêu, hễ về tới kinh thành là thấy điểm nào cũng đều kém mấy vị phu nhân, khiến muội cảm thấy…cảm thấy chàng quả thực sẽ lãng phí cuộc đời nếu chung sống cùng với muội.
Dương Lăng vỗ trán một cái:
- Ôi trời ơi! Càng nói càng nghiêm trọng, không đến mức như vậy chứ? Ài... Muội mắc chứng tự kỷ phải không? Lãng phí cái gì chứ? Sinh mạng, nên lãng phí ở chỗ người đẹp và vật tốt, muội ở trong lòng của huynh, là bảo bối mà người khác không thể thay thế được, sao cứ phải tự làm khổ mình như vậy.
A Đức Ny nghe xong, đôi con ngươi như bảo thạch phát ra tia sáng rạng rỡ, vui vẻ nói:
- Dương, lời huynh nói là thật chứ?
Dương Lăng ôn nhu đem nàng ôm vào lồng ngực, nhẹ nhàng ngửi ngửi mái tóc của nàng nói:
- Đương nhiên là thật. Các nàng đều là bảo bối trong lòng ta. Ấu Nương là bến cảng của ta, mặc kệ ta ra khơi xa cỡ nào, đều phải trở về bên nàng ấy ta mới an tâm; Vận Nhi là trợ thủ của ta, cùng nàng ấy sóng vai đi thuyền, ta mới yên tâm; Tuyết Nhi là một loại quả vui vẻ, nàng ấy lúc nào cũng nghĩ ra mọi biện pháp để khiến ta vui; Ngọc Nhi là một dòng suối nước nóng, hai ba ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738161/chuong-379-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.