Đao đặt lên cổ, người đàn ông vẫn không phục, hai mắt căm tức, như muốn phóng hỏa. Lưu Lục bước lên phía trước quát:
- Ngươi là người phương nào? Dám giương oai!
Người đàn ông trợn trừng mắt trả lời:
- Hay cho một tên cường đạo, ngay cả Triệu Phong Tử huyện Văn An cũng không nhận ra sao?
Lưu Lục xưa nay kính trọng và ngưỡng mộ người có hào khí, can đảm. Y cũng là người của huyện Văn An, sao lại không biết Triệu tú tài trọng nghĩa khinh tài này chứ, liền chắp tay nói:
- Hóa ra là Triệu tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, tiếc là trước giờ chưa từng biết mặt, cho nên mạo phạm, xin tiên sinh lượng thứ.
Triệu Toại đứng lên nói:
- Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường của ta, hà tất phải khách khí với ta?
Lưu Lục nhướn mày nói:
- Tham quan ô lại đầy rẫy thiên hạ, ta vì bị hắn ta bức bách mà không thể không làm vụ buôn bán này. Nay được tiên sinh ở đây, nếu được trợ giúp, chỉ thị tất cả, ta nguyện phụng lệnh nhận giáo, không biết ý của Triệu tiên sinh thế nào?
Triệu Toại ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Chỉ dựa vào các ngươi cũng có được thiên hạ sao?
Lưu Lục không kinh không giận, mỉm cười nói:
- Vương Hầu thừa tướng tướng quân đâu cứ phải con dòng cháu giống? Người thắng làm Vương hầu kẻ bại làm giặc. Anh tài sau khi luận ra thành bại, tạo thành tiếng vang. Kỳ thực từ xưa tới nay người thành bá nghiệp, trước khi đại nghiệp chưa thành thì cũng có khác gì ta chứ?
Triệu Toại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738075/chuong-360-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.