Chương trước
Chương sau
Hiện giờ bách quan tư quyền hại dân, Khoa đạo giám sát bách quan, nếu như dò xét lẫn nhau, thế ắt sẽ bởi vì có điều kiêng kỵ mà dung túng nhau. Thế nhưng nếu thiết lập nhân viên khác giám sát Khoa đạo ngôn quan, mà không lệ thuộc bách quan trong triều, như vậy sẽ không nảy sinh loại bệnh chủng biệt này.
Tỷ như trong huân thần công khanh, chọn thành viên tài đức vẹn toàn, thanh danh sáng suốt, chuyên tổ chức giám sát Khoa đạo, bọn họ không hướng bách quan, cũng không liên quan cùng khoa đạo, bách quan, địa vị cao cả.
Ngoài ra, bách quan, Khoa Đạo thường trực, mà huân thần công khanh phụng chỉ giám sát điều tra Khoa Đạo bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra, nhân viên bất định, ban sai hoàn tất thì quay về giao nộp chỉ. Lần sau nếu như cần, nhân viên được chọn lại không nhất định, như vậy có thể phòng ngừa bọn họ can thiệp triều chính, từ đó mưu lợi bất chính, làm việc có thể công bằng.
Huân thần công khanh Đại Minh ta không làm quan tại triều, nhưng theo lệ thường tới nay, Hoàng đế thường tuyển nhân viên từ đó, đảm nhiệm chức vụ riêng biệt, tỷ như tiễu trừ phản bội, kê án, đi sứ vân vân. Làm xong việc nộp chỉ, vẫn cứ không can thiệp chính vụ, cũng chẳng bao giờ loạn chính. Chỉnh đốn Khoa đạo, cũng là đặc cách. Tuyển nhân viên trong huân thần công khanh, hoàng thân quốc thích, có thể chọn người thỏa dáng, cũng không tính làm trái với quy tắc tổ tiên.
Tiêu Phương làm bộ dạng như bừng tỉnh ngộ, vỗ tay tán thưởng:
- Thì ra là thế, lão thần ngu dốt, Hoàng thượng anh minh. Đề nghị này rất tuyệt diệu.
Vương Hoa cũng đứng ra khỏi hàng, chắp tay nói:
- Hoàng thượng anh minh, thần tán thành!
Trong quần thần lập tức có một đám quan viên đứng ra, đồng loạt chắp tay nói:
- Hoàng thượng anh minh, chúng thần tán thành.
Chính Đức thấy vậy, vui mừng nói:
- Nếu các vị khanh gia cũng đồng ý phương pháp này, các khanh xem trong hoàng thân quốc thích, huân thần công khanh có người nào có thể phụng chỉ ban sai không.
Bộ Mê tung quyền này vừa đánh, Lưu Cẩn đã hoa cả mắt, đến giờ mới nhìn ra chút môn đạo. Trương Thái, Tào Nguyên lại sớm hơn Lưu Cẩn một bước, ý thức được Tiêu Phương, Dương Nhất Lang này giấu diếm sát khí, hai người lập tức liên tục nháy mắt ra hiệu cho Lưu Cẩn, không ngờ Lưu Cẩn chỉ mải nhìn chằm chằm Dương Lăng, vẻ mặt hồ nghi suy đoán dụng ý thực của người này, căn bản không để ý tới ánh mắt của họ.
Trương Thái thấy Hoàng thượng đã đồng ý rồi, biết sự việc đã mất đường xoay chuyển, trong lòng quýnh lên, không kịp trưng cầu ý kiến của Lưu Cẩn nữa, cuống quýt đứng ra tấu nói:
- Hoàng thượng, nếu như thế, thần tiến cử Thành Quốc công. Thành lão công gia tuổi già đức chiêu, uy vọng cao, có thể đảm nhận được nhiệm vụ này.
Trong huân khanh cũng chỉ có Thành Quốc công uy vọng cao, mạng lưới quan hệ có thể chống lại Dương Lăng. Đề xuất lão, mới có thể chặn miệng người khác. Hơn nữa vị lão công gia này am hiểu đạo giữ mình, không tùy tiện đắc tội với người khác. Cho dù không ưa, lão cũng sẽ không mạo hiểm đắc tội Lưu Cẩn mà phái người trắng trợn sửa trị nhất phái Lưu Cẩn. Nếu chỉ có lấy vài người để gõ đánh, ứng phó việc, vậy thì chỉ tổn thương da không động cốt, không có trở ngại gì lớn rồi.
Lúc này Lưu Vũ cũng kịp phản ứng, hiểu động cơ của Dương Lăng. Dương Lăng phí sức nhiều như vậy, chẳng những vừa hóa giải vừa phản công. Hóa giải nguy hiểm bách quan chịu hình ở Ngọ môn, hơn nữa lợi dụng cơ hội bách quan yêu cầu hoàng thượng lấy tội sửa tội, chiếu tướng, đây chính là muốn nhân cơ hội chèn ép thế lực của Lưu công công ở Khoa Đạo.
Lưu công công thừa dịp Dương Lăng thay mặt Thiên tử đi tuần thú không ở kinh sư, lại xin chỉ Lại bộ khảo hạch quan viên, kiểm tra phủ kho, sửa trị tham ô, các kiểu kỹ năng gần như lấy ra hết rồi, mới có được một vị trí nhỏ nhoi trong Khoa Đạo đứng vững ở Nội Các, khiến cho Khoa Đạo bị hãm vào tê liệt, không thể làm gì được.
Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa hiện tại lấy Lưu Cẩn không có biện pháp. Thậm chí vẫn yếu thế nhượng bộ, cũng là bởi vì Khoa Đạo đã vô pháp hình thành dư luận nhất trí, không cách nào sinh ra ảnh hưởng đối với Hoàng đế. Dương Lăng chính là muốn mượn cơ hội sẽ chỉnh đốn Khoa Đạo, xua đuổi Lưu phái nha.
Quyền lực trong triều luôn luôn nắm giữ trong hai thế lực, một là hệ thống lại trị khống chế định cấp, khảo hạch, tra quân hàm, phong thưởng quan viên; một là hệ thống Khoa Đạo giám sát bách quan, tuần tra quận huyện, sửa chữa tù oan. Nếu bị Dương Lăng thành công, Khoa Đạo trở về tay Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, vậy bọn họ là có thể đứng ngang hàng với Lưu công công rồi.
Lưu Vũ đi cửa sau đầu nhập vào Lưu Cẩn, vẫn có chút chột dạ, vốn không dám đối mặt với Dương Lăng. Nhưng nghĩ đến đây, y cũng bất chấp nhiều như vậy, vội vàng ra tấu nói:
- Hoàng thượng, biện pháp này tốt lắm, thần cảm thấy Thành Quốc công dù có uy vọng nhưng tuổi già sức yếu, chưa chắc thích hợp. Thọ Ninh Hầu Trương Hạc Linh thân là hoàng thân, có thể là người thích hợp hơn.
Giám sát Ngự Sử Vương Lương Thần nghe vậy phản đối:
- Nếu dùng Thọ Ninh Hầu, vậy dùng Phò mã Đô úy Thái Chấn làm Khâm sai.
Thái Chấn cưới chính là con gái thứ ba của Anh Tông, Thuần An Công chúa, bối phận rất cao. Chính Đức Hoàng thượng còn phải gọi lão một tiếng cô tổ phụ, làm người cũng là ngay thẳng cương chính, dĩ nhiên có thể dùng.
Lưu Cẩn hận chỉ muốn chửi lên: “Đám rác rưởi ngu si này, giúp cái chủ ý gì vậy, dùng người nào cũng không bằng làm cho Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra là tốt nhất, các ngươi đã đứng ra phản đối, ta lập tức hát đệm tán thành, nói không chừng còn khuyên được Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý rồi. Giờ các ngươi giới thiệu nhân tuyển, việc này chẳng phải biến thành kết cục đã định sao? Nếu phái huân thần công khanh, làm sao có thể thiếu được Dương Lăng? Khốn khiếp, tất cả đều là một đám khốn khiếp!”
Kỳ thật y đã ủy thác đám thủ hạ này. Đề nghị mà Dương Lăng nhắc tới, bọn họ đã muốn ra mặt phản đối, nhưng tuyệt đối không thể tưởng được lão Tiêu Phương vẫn luôn phất cờ hò reo theo Dương Lăng bỗng lại đứng ra phản bác lại. Tiêu Phương là Nội Các Đại học sĩ, Lý Đông Dương không có ở đây, Tiêu Phương chính là lão Đại nội các, địa vị cao hơn bọn họ, cũng không thể cướp lời của Tiêu Phương, đành phải xem vì sao Tiêu Phương 'đấu tranh nội bộ'.
Lý do Tiêu Phương nói ra vô cùng hữu lực, ngay cả Hoàng thượng đều dao động rồi, đâu còn dùng bọn họ ra mặt? Nhưng mà ai biết Dương Nhất Thanh lại bỗng xuất hiện nữa. Tên bại hoại đọc sách này còn lưu manh hơn cả Tiêu Phương, mới mở miệng đã tỏ vẻ huyền bí nói là Hoàng thượng nghĩ tới biện pháp, sau đó mới thay Hoàng thượng nói ra. Hoàng thượng đều thừa nhận chủ ý của gã ta rồi, đâu còn có lá gan phản bác nha, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có liều mạng bổ cứu thôi.
Dương Đình Hòa thờ ơ lạnh nhạt, đã nhìn rõ ràng, y cũng đã chịu đủ tính cách của Lưu Cẩn rồi, từ lâu đã hy vọng Dương Lăng áp chế Lưu Cẩn, đương nhiên không phản đối điều này. Cho nên dù không ưa Dương Nhất Thanh, nhưng vẫn đứng ra tấu:
- Hoàng thượng, hiện nay thì có một nhân tuyển thích hợp, cần gì phải bỏ gần tìm xa chứ? Thần tiến cử Uy Quốc công Dương Lăng điều tra Khoa Đạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.