Chương trước
Chương sau
Nhưng đám quần thần nghĩ không đơn giản như vậy. Chỉnh đốn nhóm Lục Khoa Thập tam Đạo, Đốc Sát Viện, Hàn Lâm Viện, Tuần Sát Ngự sử? Những nha môn này chính là trận chủ chiến giằng co giữa Dương Đình Hòa và Lưu Cẩn. Thế lực song phương cài răng lược, có nha môn có thế lực Lưu Cẩn chiếm giữ thượng phong, có nha môn có thế lực Dương Đình Hòa chiếm thượng phong, tuy toàn bộ nha môn đều có nhân mã của đối phương, nhưng giằng co nhiều lần đến giờ vẫn chưa phân thắng bại.
Phải nói bọn họ gần đây đúng là không có gì làm, theo hai vị đại lão Dương, Lưu trong triều minh thương ám đấu ngươi bắn lén mũi tên, ta đâm trộm một thương, những quan viên thuộc trận doanh nha môn Ngôn Quan này lẫn nhau, thường xuyên bị đối thủ nắm thóp được một vài sơ hở, đả kích buộc tội do đó mà ngã ngựa. Toàn bộ quan viên nội chiến gây loạn, đó là trách nhiệm của Ngôn Quan, giám sát. Hôm nay bắt tay vạch tội Hoàng đế, có lẽ hơn phân nửa giữa bọn họ sẽ có một hồi ngưng binh bãi chiến.
Thời điểm nhạy cảm như vậy, thế cục phức tạp như vậy, Dương Lăng lại đột nhiên đề nghị chỉnh đốn Khoa Đạo, hắn muốn làm gì?
Lưu Cẩn và Dương Đình Hòa lập tức đều đề cao cảnh giác. Dương Đình Hòa tiến lên một bước đang nghĩ biện pháp ngăn lại, Tiêu Phương vẫn đứng ở đằng kia như ngủ gà ngủ gật chợt mở bừng mắt, giành trước Dương Đình Hòa đứng ra, khom người thi lễ, nói:
- Hoàng thượng, lão thần nghĩ không ổn. Lại trị hủ bại, làm vốn cầu căn nguyên. Lão thần nghĩ cần bắt đầu điều tra từ Khoa Đạo. Khoa Đạo không trong sạch, lấy gì để thanh lọc quan lại? Việc thực thi này dù dễ dàng chỉnh đốn toàn bộ quan lại thiên hạ nhưng vẫn hơi nhiều cố kỵ nha.
Chính Đức Hoàng Đế hăng hái nói:
- Cố kỵ? Có gì cố kỵ, Tiêu Các Lão nói nghe một chút.
- Lão thần tuân chỉ!
Tiêu Phương híp hai mắt thành kẽ hở, tay vuốt chòm râu nói:
- Hoàng thượng, Khoa Đạo Ngôn Quan chịu giám sát bách quan, tuần tra quận huyện, trọng trách sửa chữa tù oan, chính là quan giám sát điều tra quan viên. Giờ lại đi điều tra họ, ai sẽ đi điều tra? Nếu để Khoa Đạo quan tự tra, bao che cho nhau, chiếu cố cho nhau, thì hoàn toàn mất đi tác dụng chỉnh đốn răn đe của triều đình rồi. Nếu lựa chọn phái quan viên từ trong triều đi điều tra, thì phải là quan viên từng chịu giám sát điều tra phái quan lại đi điều tra phụ trách đốc tra. Nhiều năm qua như vậy, quan lại vẫn bị ngôn quan giám sát điều tra. Một vài quan viên khó tránh khỏi có chút tư oán, hiện tại trái lại để làm cho bọn họ đi điều tra Khoa đạo, quan viên Khoa đạo ắt sinh kiêng kị, cũng rất khó đảm toàn quan viên phái đi thanh tra không chính trực, không ôm tư oán.
Lệ này mà mở, từ nay về sau Khoa đạo quan sẽ lo lắng quan viên bị bọn họ đốc tra bất cứ lúc nào cũng tra lại vụ án của họ, kiêng kị lẫn nhau. Xuất phát từ tâm tư lo lắng này, ắt sẽ giúp nhau giải vây, làm cho kỷ cương bại hoại.
Lời vừa dứt, các quan viên đều suy nghĩ. Nếu bởi vậy làm cho Ngôn Quan không dám nói, quả là đáng lo nha.
Chính Đức hoàng đế cũng biết rõ những Ngôn quan kia tuy rằng ngại xin người, bình thường nắm một vài việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, thế nhưng là thái tổ Hoàng đế thiết lập Khoa Đạo Ngôn quan tự có lý sự tồn tại của nó, chí ít hiện nay chưa tìm ra được phương pháp giám sát quan viên hợp lý hơn so với bọn họ.
Cho nên Chính Đức cũng không do dự nói:
- Khoa Đạo Ngôn quan, mở triều đình ngôn lộ, giám sát lời nói và việc làm của bách quan. Can hệ trọng đại, không thể xem nhẹ việc này...
Không chỉ mỗi Tiêu Phương từ sớm đã được Dương Lăng thầm chỉ bảo tùy cơ hành động, Dương Nhất Thanh cũng đã bứt rứt chờ từ lâu rồi. Dù Dương Lăng không thể tinh tường dự liệu cảnh tượng hôm nay, nhưng phương pháp, sách lược đại khái đã định ra rồi, chỉ cần một lời thuyết phục thay đổi sơ lược là được, chút việc ấy dĩ nhiên không làm khó được Dương Nhất Thanh.
Thấy tình cảnh này, Binh Bộ thị Lang Dương Nhất Thanh biết mình phải ra tay rồi. Vì vậy ho khan một tiếng, đứng ra thi lễ:
- Hoàng thượng, Khoa đạo ngôn quan, mở ngôn lộ triều đình, giám sát lời nói và việc làm của bách quan, xác thực can hệ trọng đại. Cũng chính bởi vì Khoa đạo Ngôn quan can hệ trọng đại, cho nên Khoa đạo càng không thể hủ bại được, bằng không sao có thể gánh vác trọng trách mở ngôn lộ, giám sát bách quan, chấn chỉnh triều cương, pháp luật minh bạch?
Thần cho rằng, Dương Quốc công nói rất đúng, Tiêu Các lão lo nghĩ cũng rất đúng, thật ra chỉ cần dùng đúng phương pháp, là có thể đạt được mục đích mà Dương Quốc công xướng nghị, lại có thể tránh được hậu quả mà Tiêu Các lão lo lắng.
Dương Đình Hòa tài học hơn người, cũng trung thành tận tâm vì nước, chỉ duy lòng dạ không đủ rộng lượng, lúc cùng Dương Nhất Thanh vào triều làm quan, bởi vì tính cách không hợp, lại tuổi trẻ khí thịnh đã hiềm khích nhau. Hai người đều là hạng người tâm cao khí ngạo, lại tự cao tài học không chịu cúi đầu trước đối phương, cho nên bởi vậy mà thành đối đầu nhau.
Lúc này vừa nghe Dương Nhất Thanh cố ý lừa gạt, Dương Đình Hòa lập tức đứng ra châm biếm, cười lạnh nói:
- Dùng phương pháp đúng như nào? Dương Thị lang cứ nói thẳng ra. Nói nửa ngày, bách quan muốn nghe nhất là phương pháp đúng như nào, đáng tiếc, lại vẫn chưa biết.
Trong quần thần lập tức vang lên nhưng tiếng cười trộm. Lưu Cẩn cũng cười vui vẻ: “Hôm nay hay rồi, Tiêu Các lão không biết uống lộn phải thuốc gì mà phản bác lại Dương Lăng. Dương Đình Hòa, Dương Nhất Thanh lại tạo nên gút mắt. Các ngươi cứ náo lên đi, cho dù các ngươi làm náo lên, càng loạn càng tốt, càng loạn thì chúng ta mới có thể đục nước béo cò.”
Dương Nhất Thanh mỉm cười, nói:
- Cũng không phải là hạ quan hồ đồ không biết, dùng phương pháp đúng như nào, Hoàng thượng cơ trí anh minh, trong lòng đã sớm hiểu rõ. Từ lâu đã làm việc tương tự, nên hạ quan mới không tốn nước miếng.
Trong lòng Hoàng thượng hiểu rõ từ lâu? Quần thần nghe vậy, lập tức kinh ngạc nhìn Chính Đức. Chính Đức nghe cũng không hiểu ra sao. Dương Nhất Thanh vừa dứt lời, văn võ bá quan đồng loạt nhìn lại, trong kinh ngạc lộ vẻ sùng bái kính ngưỡng, tức thì thắt lưng ưỡn thẳng, cả người cũng nghiêm trang.
Tấm lưng thẳng tắp, dáng người nghiêm trang, trong lòng thì vẫn đang cân nhắc, nhưng điều này cũng không làm khó được y, có thể lên Bạch Đăng Sơn dọa cho Đóa Nhan Tam Vệ và đám tù trưởng Nữ Chân Tam bộ sửng sốt, còn không gạt được đám thần tử này hay sao?
Chính Đức hoàng thượng ho khan hai tiếng, giả vờ thần bí mà cười, nói ra:
- Ừm...Dương ái khanh nói rất đúng, cái này...đích xác trẫm đã nghĩ tới. Ha hả, xem ra các vị ái khanh còn chưa rõ nha. Khanh hãy nói cho họ nghe đi.
Dương Nhất Thanh mỉm cười, khom người nói:
- Thần tuân mệnh.
Sau đó quay lại nói với quần thân:
- Các vị đồng liêu hẳn đều biết, Cẩm Y Vệ là tổ chức nắm giữ việc trọng đại không hợp pháp, nhưng là vì hạn chế Cẩm Y Vệ, phòng ngừa họ lộng quyền làm trái pháp luật, lại thành lập Đông Xưởng giám sát Cẩm Y Vệ, sau đó lại có Tây Xưởng giám sát Đông Xưởng. Khi đương kim Hoàng thượng đăng cơ, lại thành lập Nội xưởng giám sát Đông Xưởng, ràng buộc lẫn nhau phòng ngừa một nhà độc đại, thiện quyền độc hành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.