Vĩnh Phúc cảm thấy ánh mắt Dương Lăng đang quan sát mình, bất giác cúi thấp trán, một ráng mây đỏ từ từ dâng lên bên gò má, lan đến đuôi lông mày khóe mắt, cuối cùng ngay cả chiếc cổ ngọc trong suốt như ngọc cũng hiện lên vẻ hồng phấn, nhất thời thẹn thùng vô hạn, Dương Lăng bất giác lâm vào thất thần. Sau một lát, Dương Lăng định thần lại, hắng giọng một tiếng, gương mặt nghiêm chỉnh, tiếp tục báo cáo kê biên tài được bao nhiêu tài sản với Vĩnh Phúc, sau khi bán lấy tiền mặt thì được bao nhiêu ngân lượng, tình hình xây dựng quy hoạch hiện tại của Bạch Y Am, vân vân. Tiếng hắng giọng kia khiến Vĩnh Phúc ý thức được thất thố của mình, cũng vội nghiêm túc lắng nghe, lại nhất thời thảng thốt, Dương Lăng ngồi bên cạnh nàng đây, nhưng thanh âm lại phảng phất như rất xa rất xa. Dương Lăng liên miên nói chuyện, nhận ra vẻ mặt thảng thốt của Vĩnh Phúc, không khỏi ngừng lại, nhất thời trong phòng yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được tiếng tim đập của hai người. Sự im lặng bất chợt khiến Vĩnh Phúc ngẩng mạnh đầu, đôi con ngươi trong trẻo như nước nhìn Dương Lăng, người trong lòng luôn nhớ nhung, quan tâm đang ở trước mắt, mấy tháng không gặp, gương mặt hắn hoàn toàn không tiều tụy như trong suy nghĩ của mình, ngược lại có vẻ càng thêm hăng hái. Lo lắng, vướng bận, tưởng niệm mấy tháng qua, đều cô đọng trong cái nhìn thật sâu lúc này, lại như muốn nhìn thấu cả trái tim Dương Lăng vậy. Dương Lăng bắt gặp ánh mắt Vĩnh Phúc, bất giác trong lòng rùng mình, trong miệng khẽ gọi: -Công chúa. Vĩnh Phúc cũng giật mình bản thân mình lớn mật nhìn chăm chú người ta thật lâu, xấu hổ dời ánh mắt, ngây ngốc nhìn làn khói hương nhàn nhạt trong lò đang lượn lờ, thấp giọng nói: -Mùa thu sao... Mùa thu am chính có thể xây xong... Vĩnh Phúc giống như vừa giật mình tỉnh lại từ trong suy nghĩ nào đó, dịu dàng nói: -Quốc Công vừa mới hồi kinh, ngài có thể tới thăm ta, ta rất vui vẻ. Còn về việc sửa am, ta cũng chỉ nghe vậy thôi, ngài làm chủ là được rồi. Dứt lời thoáng liếc nhanh về phía Dương Lăng. Cái liếc mặt dịu dàng kia, mang theo tất cả tâm sự không thể nói, không thể bày tỏ, muốn nói cũng không được của nữ nhi, như có như không chuyển sang đáy mắt Dương Lăng. Trong lòng Dương Lăng ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy dường như có cái gì không đúng, nhưng lại nghĩ không ra. Hắn khom người đứng dậy nói: -Hôm nay vừa mới tiến cung, còn chưa bái kiến Hoàng thượng, nếu...nếu không còn chuyện gì khác, ta cáo lui trước. Vĩnh Phúc có chút thất vọng, nhưng lại nghĩ không ra lý do giữ khách, mấp máy môi, nàng ảm đạm cúi đầu nói: -Vậy... Ta tiễn Quốc Công. Dương Lăng vội nói: -Không dám không dám, Công chúa xin dừng bước, ách... Tu Duyên cư sĩ xin dừng bước. Ta... Ta... Dương Lăng vừa chắp tay, đột nhiên chạm đến một vật trong ống tay áo, giọng nói không khỏi ngừng lại, vội lấy một chuỗi vòng tay từ trong tay áo ra, nói: -À, ta ở Bá Châu, nhìn thấy chiếc vòng hồng ngọc rất đáng yêu, đặc biệt mang theo vào kinh, dâng lên Điện hạ. Con ngươi Vĩnh Phúc xẹt qua một niềm vui bất ngờ không dám tin, nhìn chằm chằm vòng tay ngọc đỏ kia, giống như muốn giơ tay tiếp nhận, rồi lại thu tay, ngượng ngùng nói: -Ta... Ta bây giờ là người tu hành, cần thứ này làm gì chứ? Dương Lăng vội nói: -Đây... Đây là một chuỗi tràng hạt, Dương Lăng trong lúc vô tình tìm được. Cảm thấy xứng với điện hạ nhất, bởi vậy mạo muội dâng lên, chỉ mong điện hạ không chê. Vĩnh Phúc nghe vậy chần chờ một chút, lúc này mới nhận vào tay, hạ giọng nói: -Đa tạ Quốc Công. Dương Lăng vội vàng khom người nói: -Không dám không dám. Điện hạ dừng bước, ta cáo lui. Đưa mắt tiễn Dương Lăng vội vàng rời đi, công chúa Vĩnh Phúc thở dài sâu kín, lúc này mới cúi đầu đánh giá chuỗi vòng châu gọi là tràng hạt kia. Đây là tràng hạt? Rõ ràng là một chuỗi vòng tay mà. Nàng nhấc ống tay áo lên, đeo vòng tay vào. Cổ tay tinh xảo trắng ngần lộ ra một ít dưới tay áo, tựa như mỹ ngọc trong suốt được mài giũa, vòng hạt châu đỏ kia đeo trên cổ tay trắng ngần, cũng trở nên đỏ nhuật, xinh đẹp không tả hết. Vuốt ve hạt châu mềm mại bóng loáng giữa cổ tay, công chúa Vĩnh Phúc ngây ngốc xuất thần. Mùa thu. Mùa thu sẽ dọn đến trước dinh thự Dương Lăng. Ôi, trước kia chỉ buồn sự khác biệt một trời một vực giữa hai người, vĩnh viễn không có cơ hội. Nhưng hiện giờ dường như có cơ hội, nhưng hắn không biết tâm ý của mình, lại há dám vượt Lôi Trì nửa bước? Vừa mới nhìn hắn thêm vài lần, thì đã dọa cho hắn bỏ chạy, còn đâu Đại Tướng quân trải qua trăm trận, lá gan nhỏ như vậy, thật không phải nam nhân, bị hắn tức chết rồi. Nhưng nếu nói hắn không hiểu trái tim của mình, nhưng lại tặng mình chuỗi vòng tay này. Phải tiếp cận hắn như thế nào đây? Dương Lăng ơi Dương Lăng, Chu Tú Ninh ta vì ngươi, dùng luôn cả thủ đoạn xuất gia rồi, lớp cửa sổ này còn muốn ta phá vỡ sao? Chăng lẽ lai... Chăng lẽ lai còn muốn tiểu ni cô ta đây bỏ qua thân phận mà đi quyến rũ ngươi sao? Phi phi phi, vừa nghĩ đến đây, Vĩnh Phúc lập tức mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng xấu hổ vì bản thân mình vô cùng. -Tỷ tỷ đang làm cái gì? Uống phải trà hư sao? Vĩnh Thuần và Chu Tương Nhi hấp tấp vội vàng xông tới, thì nhìn thất dáng vẻ công chúa Vĩnh Phúc đang suy tư, xấu hổ tự phỉ nhổ. Vừa thấy muội muội tới, công chúa Vĩnh Phúc càng thêm thẹn thùng, vội nói: -Không... Không... -Không có cái gì chứ? Nội vụ phủ thật to gan, không ngờ chưa từng chịu giáo huấn mà, thật sự xem tỷ tỷ ta như đã xuất gia, cung cấp loại trà gì chứ, mà lại có trà hư nữa? Cơn giận của công chúa Vĩnh Thuần không nhỏ, vừa rồi trốn ở bên ngoài nghe lén với Chu Tương Nhi, tỷ tỷ giống như nước nguội vậy, rõ ràng yêu thích người ta, lại không dám nói một chữ, làm nàng sốt ruột muốn chết. Kết quả Dương Lăng đáng chết mà không chết, không ngờ tặng cho tỷ tỷ một chuỗi Phật châu, thật là chọc tức người mà, hắn còn rất bằng lòng để tỷ tỷ xuất gia sao? Cô gái nhỏ vì thế mà tức giận bừng bừng, kết quả là vừa xông vào lại cho rằng phụ Nội vụ cung cấp trà kém chất lượng cho tỷ tỷ, công chúa Vĩnh Thuần đang bĩu môi tức giận, đột nhiên thoáng thấy giữa cổ tay tỷ tỷ hồng quang lấp lóe, chăm chú nhìn, Vĩnh Thuần không khỏi kinh ngạc: -Tỷ tỷ, chẳng phải tỷ chẳng muốn bất kỳ trang sức nào sao, từ khi nào lại đeo vòng ngọc vậy... Chu Tương Nhi bắt lấy tay Vĩnh Phúc, chuỗi vòng hồng ngọc kia tỉ mỉ tinh tế, chậc chậc khen: -Oa, trong suốt lấp lánh, đỏ thẫm như máu, là vòng tay mã não thượng đẳng nhất, thật đẹp nha, thật khó có được hạt nào cũng to tròn mượt mà, kích thước như nhau nha. Vĩnh Phúc cuống quít rủ ống tay áo, xấu hổ nói: -Không, đây không phải vòng tay, đây là...đây là một chuỗi niệm châu Dương đại nhân tặng tỷ. Vĩnh Thuần ngơ ngác hỏi: -Niệm châu? Niệm châu đeo như vậy sao? Công chúa Vĩnh Phúc mặt cũng đỏ, cổ cũng cứng ngắc, giống hệt nhi con tôm trong nồi vậy, thẹn quá thành giận biện bạch nói: -Tỷ nói nó là niệm châu, thì nó chính là niệm châu, bằng không các muội nói, nó là gì chứ? Vĩnh Thuần vừa thấy hoàng tỷ muốn giận, gật đầu liên tục không ngừng nói: - Niệm châu, niệm châu, đây là niệm châu! Chu Tương Nhi cũng giống như gà con mổ thóc nói: -Đúng đúng đúng, rõ ràng chính là niệm châu, ách...Niệm châu Dương đại nhân tặng...niệm châu... Thường nói ngươi noi vô tâm, ngươi nghe hưu y, công chúa Vĩnh Phúc trong lòng rung động: niệm châu, niệm châu, Dương đại nhân niệm châu..., là ý này sao? Hắn xuất thân là tú tài, những thứ mượn vật dụ tình này, thủ đoạn uyển chuyển khéo léo hắn giỏi nhất. Trái tim Công chúa Vĩnh Phúc lại thình thịch đập loạn lên: Nếu không như thế, rõ ràng là một chuỗi vòng tay, vì sao hắn phải nói là niệm châu, hay là... Hay là hắn đang ám chỉ gì đó với mình, mình lại nghe không hiểu? Lời nói của Dương Lăng lại vang lên bên tai: -Đây là một chuỗi niệm châu, Dương Lăng trong lúc vô tình tìm được, cảm thấy xứng với Điện hạ nhất, bởi vậy mạo muội dâng lên, chỉ mong Điện hạ không chê. Niệm Chu, xứng đôi, chỉ mong ta không chê. Ai nha, hắn đang nói hàm súc sao? Nếu như vậy, ta không tỏ vẻ gì, trong lòng hắn nhất định rất thất vọng, ta... ta thật ngốc mà! Chu Tương Nhi trong lúc vô ý nói một câu, công chúa Vĩnh Phúc tưởng tượng lan man, trái tim lo được lo mất, lại khôi phục vẻ ảo não. Dương Lăng tới trước mặt Vĩnh Phúc, không biết có phải bởi vì nguyên nhân cảm thấy xấu hổ với cảnh ngộ của nàng hay không, mà áy náy chậm chạp, khó nói chuyện. Vừa rời khỏi am ni cô, suy nghĩ lại khôi phục lại vẻ linh hoạt. Dương Lăng không biết tình hình của cung Trường Thọ hiện giờ như thế nào, vội vàng bước đến nhìn, do việc tranh luận nghi lễ vừa rồi, mà hoạt động bái tế đã bị phá hoại hoàn toàn, đều không thấy chúng quan viên đâu. Dương Lăng nghe ngóng từ tiểu thái giám mà biết Chính Đức hiện đang ở noãn các phía tây, liền vội vàng qua đó. Chính Đức bị đám quan viên này cố tình gây giận đến ngất đi, khi thấy Dương Lăng còn chưa tỉnh hẳn, Dương Lăng nói lời tốt trấn an một phen, nói sơ lược tình hình ở Bá Châu, lập tức thỉnh cầu xin nghỉ vài ngày, thuận tiện viết lại tỉ mỉ chi tiết tình hình ở Bá Châu vào sổ, sau đó lại giao nộp Thánh chỉ. Cả một năm qua Dương Lăng đều ở bên ngoài, mỗi khi Chính Đức Hoàng Đế có chuyện quan trọng, thường để Dương Lăng bôn ba bên ngoài, trong lòng cũng thấy băn khoăn, tự nhiên cũng đồng ý. Dương Lăng đi ra khỏi cung Càn Thanh, vòng qua tiền điện, cố ý bước phía điện Vũ Anh nhìn xem, Tiêu Các Lão quả nhiên đang lắc lư ở trước cửa điện, vừa thấy Dương Lăng tới, mới xoay người đi vào trong điện. Dương Lăng cũng không nói gì, vừa cất bước, cũng vội vàng đi theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]